NGUYÊN NHI - Những Ngày Nằm Chờ Ở Trạm Z

21 Tháng Chín 201012:00 SA(Xem: 22260)
NGUYÊN NHI - Những Ngày Nằm Chờ Ở Trạm Z

ndt-12-nhungvisao-content-content


1

 Căn phòng có lò sưởi. Có nến trắng. Hoa hồng. Rượu đỏ. Có một người đàn ông và một người đàn bà.

 “Uống mừng được thêm một ngày! Bên anh.” Người đàn bà nheo mắt.

 Người đàn ông khẻ chạm ly vợ. Ngoài trời, tuyết ngớt. Rèm cửa chưa khép kín, hắt chút ánh chiều muộn.

 “Anh cảm thấy một điều lạ lùng là hình như mọi sự chung quanh vẫn vậy. Trái đất vẫn quay. Sẽ chẳng có điều chi xảy ra.”

 “Anh mong điều gì? Đời sống vẫn tiếp tục thôi anh. Bình thường. Dù NÓ đến. Thêm một hoặc bớt một, chẳng có nghĩa gì.”

 “Nhưng với anh, đời sống sẽ tiếp tục như thế nào?

 Người đàn bà im lặng. Người đàn ông chọn một dĩa nhạc. Chọn một sự tình cờ. Họ chỉ có nhạc buồn.

 “Có những chiều thế này, anh mường tượng thấy em đi. Đi xa. Một mình. Đi thật xa, về phía những con sao sớm. Rồi đợi anh”

 “Ở đâu, và lúc nào, em cũng vẫn chờ anh.” Người đàn bà cười nhẹ.

 Tiếng một súc gỗ vừa cháy sụp trong lò.

 

2

 Buổi sáng, con chim đến gõ cửa. Người đàn bà thức giấc với tiếng gõ mỏ của con chim đỏ trên mặt cửa kính, nơi có bàn làm việc của nàng. Không có nàng ở đó, con chim đánh vòng ra sân sau, gõ vào cánh cửa kính cạnh giường.

 “Chào chim nhỏ, chào buổi sáng!” Người đàn ông nói từ ngăn bếp, nơi anh sửa soạn cho người đàn bà tách trà và cho mình một tách cà phê.

 “Con chim về đây từ hồi nào, anh nhớ không?”

 “Không! Nhưng lâu lắm rồi, từ sớm mai nào đó. Như sáng hôm nay…”

 “À, sáng đó anh bảo con chim hồng y là người khách đầu ngày, mang lại một ngày mới và một hy vọng mới.”

 “Rồi từ hôm ấy chưa bao giờ mình vắng người khách đầu ngày đáng yêu ấy, phải không?”

 “Thật hạnh phúc! Buổi sáng thức dậy trong tiếng chim. Buổi tối dỗ ngủ có con bướm trắng.”

 Người đàn ông lặng nhìn cánh bướm trắng mà hôm trước người đàn bà bảo anh treo trên trần nhà, nơi anh đặt chiếc giường cho riêng nàng.

 “Cánh bướm trắng tượng trưng cho linh hồn những người thân đã khuất, anh biết chứ?”

 “Không!”

 “Rồi một ngày em sẽ nhập vào cánh bướm này!”

 “Em yêu, đừng mở đầu một ngày bằng những chuyện như vậy. Sáng ngày mai con chim hồng y sẽ gõ cửa cho mà xem!’

 

3

 Lại buổi chiều. Những cụm mây cùng đường lại trở về ngang phố cũ.

 “Hôm nay anh đã làm được gì nào?”

 “Chôn xong củ. Mùa xuân này mình sẽ có một vườn hoa tuyệt đẹp.”

 “Nhưng em có hẹn với NÓ! NÓ không đến trước mùa xuân chứ?”

 Người đàn ông lục túi tìm bao thuốc lá. Anh chực đi lên phòng riêng.

 “Không, không! Còn lâu lắm, em. Quên NÓ đi!”

 “Hãy thực tế, anh. Phải biết chấp nhận thực tế ấy. Anh cứ sống lãng đãng! Mình còn nhiều điều cần giải quyết.”

 Người đàn ông dừng lại giữa cầu thang.

 “Anh không chấp nhận sự đầu hàng! Sống thêm một ngày, với anh, đó là một sự bắt đầu!” Giọng người đàn ông đanh lại.

 “Anh giận em đấy à?”

 Người đàn ông quay mặt đi. Chưa bao giờ anh thành công trong ý muốn che dấu cảm xúc. Đã rất nhiều lần người đàn bà hỏi anh câu hỏi ấy. Và lần nào câu hỏi cũng làm anh rưng rưng.

 “Không, không, không một ai có thể giận em. Về bất cứ điều gì.”

 

4

 Lại buổi sáng. Vẫn con chim hồng y hồn nhiên gọi sáng.

 Người đàn ông bật TV.

 “Chả có tin tức nào tốt lành em ạ!’

 “Thế hôm nay anh định làm gì?”

 “Chạy một vòng phố. Lo vài chuyện tủn mủn. Xong, ghé mua một ít hoa. Một cốc kem, cho em. Và một ít rượu, cho anh.”

 “Nhanh nghe! Nhớ là em có hẹn! Với NÓ. NÓ có thể đến bất cứ lúc nào! Em không muốn lúc ấy vắng mặt anh! Nhớ là mình không còn nhiều thời gian.”

 Người đàn ông đứng tần ngần môt lúc nơi cửa.

 “Không, NÓ không thể đến hôm nay! Anh chưa sẵn sàng. NÓ còn phải đợi lâu lắm. Chiều nay ấm, anh đẩy em đi dạo, em nghe!”

 “Ngon”, người đàn bà hớp trà. “Tối qua em ngủ được một chút. Lại mơ!’

 “Kể anh nghe,” người đàn ông trở vào. Anh kéo chiếc ghế dựa sát vào giường người đàn bà. Anh vẫn thường thích nghe nàng kể về những giấc mơ.

 “Em thấy mình đang ở vườn nhà anh. Em tìm hái một trái xoài xanh. Buổi trưa mình ngồi dưới gốc mận. Em thèm một ly chanh muối. Này, nhớ tìm mua cho em một trái xoài non.”

 “Và một ly chanh muối nữa.” Người đàn ông xoa xoa bàn tay gầy guộc của nàng.

 “Đến cùng đường thì người ta tìm cách quay trở lại,” người đàn bà lại nhìn lên cánh bướm trắng treo lơ lửng trên trần nhà. “Em đang quay trở lại đó sao? Em thường thấy lại tuổi thơ…”

 “Hình như có lần anh nói với em rằng giấc mơ buồn là giấc mơ thấy lại quê nhà. Giấc mơ buồn nhất là giấc mơ thấy lại tuổi nhỏ.”

 “Nhưng bây giờ thì em chỉ còn những cơn đau và những giấc mơ. Mà những giấc mơ ấy lại vui vì trong đó có anh.”

 Người đàn ông hôn lên gáy người đàn bà, nơi ngày nào phủ mái tóc dài óng mượt.

 “Cần gì mơ? Không phải là lúc nào em cũng có anh sao? NÓ không thể đến được đâu!”

 

5

 Khu phố có sáu nhà. Con đường vòng dẫn ra con suối cạn. Bên kia con suối, vạt rừng hấp hối trong một thành phố mới lớn.

 “Anh nhớ không, mười năm trước mình còn có thể ngồi uống trà sân sau, nhìn cánh đồng cỏ ngút mắt. Em nhớ bầy ngựa.”

 “Rồi em xem, mình sẽ mất cả vạt rừng kia nữa.”

 Người đàn ông dìu người đàn bà lên chiếc xe lăn. Chiều hè hâm hấp nhưng anh vẫn đắp ngang người nàng tấm chăn mỏng. Gió lớùn. Nàng giữ trong tay ly rượu đỏ cho anh. Anh có thói quen lúc nào cũng phải có một cái gì để uống.

 “Đã bao lần mình đi tìm chọn nhà để rồi vẫn trụ lại đây anh há!” Người đàn bà quay lại, trìu mến nhìn căn nhà nhỏ, nơi nàng đã trải qua một thời thiếu nữ.

 “Bởi không đâu đẹp bằng ngôi nhà này!” Người đàn ông lại đốt thuốc.

 Người đàn bà cười. Nụ cười biết ơn.

 “Em muốn gặp NÓ ở đây. Trong căn nhà này. Em không muốn rời nhà trong lúc em còn cảm nhận được thế nào là sự chia cách.”

 “NÓ sẽ không đến đâu! Chưa đến đâu! Còn lâu lắm em ạ!”

 Những cụm hoa dại bắt đầu ngấm sương. Trên cao, vầng trăng khuyết và ngôi sao sớm.

 “Tối qua, mơ màng, em nghe chuỗi tiếng chim kêu thãm. Sao ngày nay không thấy con chim hồng y, anh hở?”

 “Có lẽ nó đã tìm được bạn. Có lẽ chúng đã khám phá ra được một khoảnh trời riêng.”

 “Ô, cũng như mình! Em luôn nhớ rằng mình cũng có một khoảng trời riêng.”

 

6

 Rất nhiều đêm trời nổi sấm. Sấm ầm ì từ xa, thoắt dừng lại giữa đỉnh trời. Mưa trút nước hả hê rồi cơn bão vụt qua. Người đàn bà nhìn chăm chăm vào cánh bướm trắng treo trên trần nhà, lắng nghe những đợt sấm rượt đuổi nhau.

 “Rồi một ngày em cũng sẽ nhập vào cánh bướm này. Nhớ giữ cánh bướm nghe! Hãy nhìn để nhớ em!”

 “Anh không nghĩ đến chuyện ấy,” người đàn ông lắc đầu. “Anh không tưởng tượng ra đêm, mình và một cánh bướm trắng. Anh không hình dung ra anh trong một thế giới vắng em!”

 “Hãy cứ là anh. Là người mà em đã biết và đã yêu thương. Cứ sống như cách mà anh đã sống. Hãy đi những nơi em chưa kịp đi. Hãy làm những gì em chưa kịp làm. Hãy sống tiếp cho em...” Người đàn bà ngần ngừ một lúc. “Hãy cứ làm những gì anh thích. Bởi em thích những gì anh làm.”

 “Đừng đi xa quá, em!”

 “Nhưng anh không thể để rồi một ngày nào đó phải ân hận vì đã hoang phí thời giờ. Rằng có nhiều việc phải dở dang.”

 “Ngủ lại đi, cưng!”

 “Không có gì phiền hà nếu anh lại lập gia đình.” Người đàn bà xoa tóc người đàn ông.

 “Đừng đi xa quá, cưng! Ngủ lại đi!”

 “Cầu cho anh gặp ai yêu thương và chăm sóc anh như em đã từng.”

 “Anh không là kẻ quấy rối!”

 “Cứ là anh! Khi người ta yêu những điều giống họ, tức họ yêu họ. Rồi sẽ có người yêu sự khác biệt giữa anh và họ. Như em!’

 “Đừng đi quá xa, anh không hiểu! Anh chấp nhận sự khác biệt giữa con người...”

 “Từ chấp nhận đến yêu thương còn một khoảng cách khá xa.”

 “Nhưng chẳng phải là chúng ta đã gắn bó nhau vì những khác biệt hay sao?”

 Tiếng phong linh va đập thánh thót ngoài hiên.

 “Tội nghiệp anh! Lâu quá rồi, anh viết lại đi chứ!”

 “Sẽ! Nhưng em không thấy chính những ngày qua của mình đã là một bài thơ rồi à?”

 “Ừ, một bài thơ đẹp! Nhưng sao những gì đẹp đẻ đều buồn buồn vậy anh?

 

7

 Người đàn bà vén rèm cửa cạnh giường. Nàng muốn ngắm người đàn ông đang tỉa cây vườn sau. Nàng gõ vào mặt kính. Người đàn ông kéo hé cửa.

 “Đó, mở tí cửa vậy cho em. Em muốn ngửi mùi ngọc lan”

 “Tí thôi. Gió!”

 “Em muốn mùa thu năm nay đến chầm chậm, lặng lẻ thôi. Cho lá kịp chín. Năm ngoái lạnh sớm quá, lá chưa kịp vàng đã khô quắt.

 “Rồi em sẽ thấy quanh đây một biển lá vàng.”

 “Chắc không? NÓ không vội đến chứ?”

 “Không!”

 Người đàn ông thoáng nghe mùi hương quen thuộc. Không phải huơng ngọc lan.

 “Ô, em… “

 “Em… điệu!” Người đàn bà cười thành tiếng. Tiếng cười khàn khàn. “Cho dù NÓ có đến ngày mai, hôm nay em vẫn điệu!”

 “Không, NÓ chưa thể đến!”

 Đó là một ngày thật đẹp. Nắng xiên qua những hàng cây, xóa sạch dấu vết trận mưa tối qua.

 “Hôm nay mình có bạn chứ”

 “Chưa biết! Chắc có đó!”

 “Mình có những người bạn thật tuyệt vời.”

 “Tuyệt vời! Nhưng không hiểu sao anh lại áy náy…”

 “Đừng anh! Anh chỉ có thể san sẻ những ân tình anh đã nhận được của người này cho… những người khác! Quy luật!”

 Vài cánh bướm vàng bay chờn vờn trên những khóm hoa tím.

 “Thôi, đủ rồi em. Gió! Để anh khép cửa nhé.”

 “Cám ơn anh!”

 “Gì?”

 “Cám ơn anh đã chấp nhận em trong đời sống anh. Đã chấp nhận những khiếm khuyết của em. Chấp nhận sự tật nguyền bệnh hoạn của em!”

 Người đàn ông chực khóc. Không, những điều buồn bã không thể xảy ra trong một ngày tuyệt đẹp như thế này.

 “Em có hiểu em đang nói gì không? Anh sợ nhất là sự tật nguyền trong tư tưởng và tình cảm. Anh đã chứng kiến những tật nguyền và bệnh hoạn như thế ở nhiều người. Họ không tự nhận ra đấy thôi. Và còn sự tật nguyền của anh, em đã chấp nhận phải không? Và hơn thế nữa, đã yêu, phải không?”

 

8

 “Đã mấy ngày em không thấy con chim hồng y đến gõ cửa kính nữa. Hay nó đã bỏ đi rồi?” Người đàn bà bồn chồn.

 “Ù, có thể! Chắc nó đã bỏ đi rồi!” Nhưng rồi người đàn ông không thể dấu vợ. Anh không nhớ đã có lần nào anh dối vợ chưa. Lúc nãy anh nhặt được trên đám cỏ già cái xác chim khô đét.

 “Anh vừa chôn nó dưới khóm hồng!” Giọng người đàn ông rưng rưng.

 Người đàn bà yên lặng nhìn sâu vào mắt người đàn ông. Rồi nàng đảo mắt qua những khóm hồng. Những khóm hồng này họ trồng từ những ngày mới gặp nhau.

 “Mới đó mà hơn mười năm rồi hả anh? Nhanh quá! Nhưng hồi đó anh đã viết Con chim chết giữa khóm hồng vô cớ/ Tiếng hót quên thảng thốt rụng hiên ngoài, tại sao?

 “Không biết…” Người đàn ông ngần ngừ. “Nhiều khi thơ chỉ là một cuộc hội ngộ tình cờ.”

 “Nhưng cuộc biệt ly này không tình cờ chứ? Nhiều đêm, rất nhiều đêm, em nghe càng lúc càng rõ tiếng bước chân của NÓ. NÓ đang đến gần, rất gần. NÓ mơn trớn thịt da em. Lay động từng đốt xương em. Thôi, em không cần thuốc giảm đau nữa!”

 “Còn! Em còn cần chúng!”

 “Không! Đọc cái gì cho em đi!”

 Người đàn ông quay mặt đi. Anh khóc. Cho sự bất lực của mình.

 

9

 Vị linh mục thong thả khoác chiếc áo choàng . Ông ái ngại nhìn người đàn bà.

 “ Chị thay đổi nhiều quá! Chị… có sợ không?”

 “Thưa Cha, không!”

 “Tôi mừng cho anh,” vị linh mục gật đầu rồi quay sang người đàn ông. “Bây giờ anh có thể ra ngoài. Để chị xưng tội!”

 Người đàn ông ra tản bộ sân ngoài. Bầy chim trời đang bình an mổ hạt, không buồn bay vì cái bóng người đàn ông. Không có con chim đỏ. Hàng tre xanh, cội trúc đào, những cụm hoa mà anh chỉ biết loáng thoáng và thường lẫn lộn tên gọi, bình an đón gió. Chiếc phong linh bình an đón gió. Anh không nghĩ rằng rồi anh có được sự bình an như cây cỏ.

 “Tôi mừng cho anh,” vị linh mục đã đứng nơi cửa trước. “Nhưng tôi cũng chia sẻ với chị nỗi ái ngại về anh. Anh phải biết chấp nhận ý muốn Thiên Chúa. Chúa đã cho. Và bây giờ là lúc anh trả lại. Tôi sẽ luôn cầu nguyện cho sự bình an của anh.”

 “Cám ơn Cha. Con vững chãi. Con sẽ có được sự bình an ấy!” Lại một lần nữa, như nhiều lần, rất nhiều lần trong đời, người đàn ông thốt ra những điều anh không chắc.

 Người đàn ông quay vào nhà. Người đàn bà cười tươi. Nụ cười anh vẫn thường gặp những khi nàng ở nhà thờ.

 “Hôm nay anh lại phạm tội rồi!”

 “Gì nào?”

 “Không được uống rượu buổi sáng, trước lễ nhận Mình Thánh Chúa!”

 “Anh sẽ để ý! Lần sau!”

 “Em không chờ lâu được đâu! NÓ không chờ đến lúc anh thực hành lời hứa đâu!”

 “Không, không, NÓ không được, không thể đến lúc này.”

 

10

 NÓ đến đúng vào một ngày lập thu.

 CÁI CHẾT được báo trước, đã hẹn hò, được chờ đợi, nhẩn nha, lừ lừ đến, nhưng phút gặp gỡ lại cực cùng tàn liệt.

 Người đàn ông vừa mớm cho nàng thìa súp thứ ba thì đột nhiên thân thể nàng co rúm. Nàng lên cơn động kinh! Trước khi đôi mắt nàng nhắm nghiền, người đàn ông , dù trong cơn hốt hoảng tột cùng, vẫn thấy được trong đôi mắt đục mờ ấy nỗi buồn vời vợi chia xa.

 Vậy là nàng đạt được ý nguyện: khi người ta đến đưa nàng đi, nàng đã hôn mê. Nàng không còn cảm nhận được sự chia lìa với căn nhà nàng đã trải qua một thời thiếu nữ. Nơi nàng đã gặp và đã yêu. Nơi nàng đã trải qua những tháng ngày hạnh phúc.

 Người đàn ông thường nhìn cánh bướm trắng trên trần nhà, góc có bức chân dung người đàn bà. Nhiều lúc anh nhìn thật lâu vào người đàn bà trong bức chân dung nhưng, lạ, lại thấy nàng trong cánh bướm.

 Anh cũng thường đến nhà thờ mỗi ngày, ngồi bên mớ tro cốt của người đàn bà, trò chuyện đôi phút với nàng. Anh hay nói với nàng về những ngày, những tháng, những năm cùng ở trạm Z. Chờ NÓ!

 Thỉnh thoảng anh mơ thấy nàng. Bầu bỉnh. Khoẻ mạnh. Không xe lăn. Không nạng gỗ. Nàng đi lúp xúp dưới những tán lá thấp quê nhà anh. Có lẽ nàng đang tìm một trái xoài xanh. Có tiếng một con chim hồng y kêu ríu rít trên cành khô.

 Người đàn ông còn ở lại trạm Z. Vẫn làm những việc anh ta thích. Và không thích. Vẫn làm nhiều chuyện đần độn. Và nhiều chuyện anh ta tưởng là khôn ngoan. Và vẫn chờ!

 

Nguyên Nhi

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
04 Tháng Mười Hai 20238:49 SA(Xem: 902)
bữa rồi em có sang thăm/ mang theo mấy bó rau răm làm quà
16 Tháng Mười Một 202310:28 SA(Xem: 1008)
nửa hồn anh gửi em còn... hay quên
25 Tháng Mười 20236:25 CH(Xem: 1091)
dutule.com giới thiệu thơ: Kiệm Hoàng, Đặng Xuân Xuyến, Chân Tính Hải, Thỵ Nguyễn, Lê Thanh Hùng
21 Tháng Mười 20231:00 CH(Xem: 1489)
Huntington Beach xin chào/ Có tôi từ ở nơi nao đến mừng
17 Tháng Mười 20234:16 CH(Xem: 1377)
Tiếng chim gáy nhớ gì mà da diết thế/ Những cánh đồng vàng bất tận đã xa xôi
13 Tháng Mười 20239:50 SA(Xem: 600)
đó là chiều muộn tháng giêng 1984/ bạn đạp xe chở tôi dọc Kim Long ngược lên Văn Thánh
11 Tháng Mười 20234:12 CH(Xem: 994)
Tiếng mẹ gọi trong hoàng hôn khói sẫm/ Cánh đồng xa cò trắng rủ nhau về
09 Tháng Mười 20231:43 CH(Xem: 859)
Mặt đường nhớ bước chân rơi.!. (*)/ Cũng như tôi nhớ…
05 Tháng Mười 20238:53 SA(Xem: 997)
Đã rơi xuống vực thẳm/ Những tiếng kêu gào mỏi mòn trong câm lặng
02 Tháng Mười 20231:56 CH(Xem: 1114)
Mặc niệm cho bài thơ/ Cúi đầu nhìn thương thể
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 16809)
Ông là một nhà văn nổi tiếng của miền Nam.
(Xem: 12045)
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
(Xem: 18825)
Với cá nhân tôi, tác giả tập truyện “Thần Tháp Rùa, nhà văn Vũ Khắc Khoan là một trong những nhà văn lớn của 20 năm văn học miền Nam;
(Xem: 9021)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 8118)
Mới đây, có người hỏi tôi, nếu không có “mắt xanh” Mai Thảo, liệu hôm nay chúng ta có Dương Nghiễm Mậu?
(Xem: 446)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 816)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 1017)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 22337)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
(Xem: 13896)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
(Xem: 19085)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 7779)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 8692)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 8389)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 10935)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 30586)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 20742)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 25362)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 22810)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 21611)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 19667)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 17960)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 19147)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 16822)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 16014)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 24369)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 31806)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 34840)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,