Tựa lên buổi trưa
như một giấc chiêm bao
nó là một sự tương tranh
giữa quên và nhớ
giữa sự sống và sự chết
hình như có nắng
tháng chín lâm râm
hình như có tiếng
chim cu gù trên
rặng tre trí nhớ thơ ấu
và thời gian
đội nón ra đi
một nỗi đau tượng hình
một cơn đột quỵ của sông
gối lên bóng của ngày
chuyến đi là gieo
mộng mị
đánh lên những nốt nhạc
vào hư vô
nó là bài serenade
cho cuộc tình tan vỡ
tựa lên con gió
để bay đi nhẹ nhàng
như một cánh bướm
để vượt qua
không gian
tháng chín
sáu chiều kích
Lê Nguyên Tịnh
Gửi ý kiến của bạn