CƠN MƯA
Buổi ra mắt tập truyện thứ ba của hắn sắp
chấm dứt. Cơn mưa vừa ngớt hạt. Qua cửa sổ hắn thấy vài vì sao lưa thưa.
Khách khứa và bạn bè hắn lục tục ra
về. Người vợ cũ của hắn đứng dậy. Hắn không giữ nàng lại lâu hơn dù mai chủ
nhật. Nàng còn phải lái xe hơn trăm dậm. Nơi đó, đứa con gái hai mươi tuổi của
hắn, bố dượng nó và chuyến du lịch ngắn ngày đang chờ nàng. Đúng lúc ấy cô bé
xuất hiện.
“Vợ cũ của ông?” Cô bé tinh nghịch
quét mắt về phía người đàn bà.
Hắn không sẵn sàng cho những câu
hỏi thuộc loại này. Người đàn bà vẫy vẫy bàn tay có mang nhẫn cưới về phía hắn,
cười buồn. Mấy ngón tay nàng nhấp nhô như đang khẽ chạm mặt phím dương cầm. Hắn vẫn ngồi, đầu gật
nhẹ. Thực tình hắn không quen cung cách tiễn đưa.
“Cô bé muốn tôi ký vào trang nào?
Có thích tôi viết thêm vài giòng không?” Hắn ân cần.
“Dẹp mấy truyện thổ tả của ông lại
đi!” Cô bé cười thành tiếng. “Đây đã đọc nát từ hồn ông mới đăng báo! Đây chỉ
muốn nói chuyện một chút, được không?” Cô bé hất lọn tóc bướng bỉnh trước trán.
Nhà hàng bắt đầu dọn dẹp. Người
khách cuối cùng đi ngang, vỗ vai hắn. Hắn nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường rồi
thong thả quay lại, ngó chăm chăm vào mặt cô gái. Hắn vốn kiên nhẫn với phụ nữ.
Dĩ nhiên không phải vô điều kiện! Mà cô bé thì đạt được mức yêu cầu: đẹp!
“Trời lại mưa,” cô bé thở dài. Nàng
kéo chiếc ghế đối diện hắn.
Những vì sao li ti vừa thấy đó lại
biến mất. Cơn giông lại ào đến, toan lột sạch những chiếc lá còn lại. Nhưng
không lẽ cô bé đến chỉ để bảo cho hắn biết trời lại đang mưa?
“Ừ, thì mưa,” hắn chép miệng.
“Em sợ những cơn mưa,” cô bé thì
thầm. Nàng ngước đôi mắt buồn thiu về phía cửa sổ, nơi những cành cây khẳng
khiu đang va đập liên hồi vào mặt kính.
“À, ra thế!” Hắn xoa tay. A
farewell to arms! Hắn nghĩ, chắc cô bé đã đọc E. Hemmingway! Hắn vừa nhận biết
cô bé! Hắn biết nhiều phụ nữ hay bắt chước lối sống, nếp suy nghĩ của những
nhân vật tiểu thuyết mà họ ưa thích. Và rồi cuộc đời họ, đôi khi, cũng kết thúc
như cuộc đời những nhân vật kia. Phần nhiều không may!
“Thật hay cho cô bé,” hắn đứng dậy,
“tôi thì thích mưa! Cô bé đi một mình?”
“Lúc nãy quá giang nhỏ bạn,” cô bé
nhún vai, “bây giờ thì đi với ông. Không phiền chứ?”
Đến cửa, cô bé giương dù cho hai người.
“Ta đi đâu?” Cô bé hỏi, hơi khom
mình, một tay túm lấy phần ống quần ở hai đùi, nhón bước dài tránh một vũng
nước đọng.
“Nhà đâu? Tôi đưa cô bé về,” hắn
nói khi mở máy xe. “Hãy xin lỗi bố mẹ về tội về muộn! Đánh răng! Chải đầu! Ngủ
một giấc cho no! Sáng mai nhớ đến nhà thờ!”
“Này, đừng lên giọng người lớn,” cô
bé chúm môi. “Ông trở nên trẻ con rồi đấy! Em nghĩ vẫn còn quán cà phê hăm bốn
giờ nào đó.” Cô bé vuốt những hạt mưa long lanh trên tóc.
Hắn đánh xe chầm chậm về hướng
quảng trường lớn. Một tia chớp giật soi sáng đám mây đen mỏng đang chờn vờn
trên nóc những tòa nhà cao tầng. Mấy bảng đèn xanh đỏ run bần bật trong cơn
lốc.
“Hê, tôi không lãng mạn và liều
mạng dữ vậy đâu, cô bé!” Cái gạt nước quét nhanh làm đôi mắt hắn lại trở mệt.
“Tôi nhớ căn phòng chung cư của tôi rồi đấy!”
“Vậy thì... ta về,” cô bé hạ thấp
giọng, “...nhà ông”. Tiếng cô loãng đi. “Em sợ những cơn mưa... Một mình...”
Mặt đường loang loáng nước. Hắn bật
radio. Lại tin tức về cơn bão nhẹ ở xa. Tự nhiên hắn nhớ nửa chai rượu còn lại
trong góc kệ sách phòng hắn. Hắn chọn một album của Nicola Arigliano. Ho
Bisogno d'Amore. “I am alone, alone every
night, but tonight. Tonight I need love...” Giọng ca lãng đãng... Giòng
nhạc rưng rưng. Nỗi nhớ hắn trôi bềnh bồng qua chuỗi năm tháng muộn phiền,
thoáng ghé lại trên đôi ngày lộng lẫy hiếm hoi. Hắn nhớ lan man ca khúc đầu
tiên hắn viết cho ai đó: “Người ơi chút
lửa lòng ta đã... Vì người bốc cháy đêm nay...” Đời qua...Người xa... Lời
ca ở lại.
“Đừng, đừng chạy trên đường mười
sáu,” bỗng cô bé hét lớn. Giọng cô bé khàn đặc rồi vỡ vụn trong tiếng nhạc,
tiếng mưa...
HẮN
Những cơn mưa chợt đến chợt đi đã
giam họ suốt tuần. Trừ một lần họ ra ngoài mua một ít thức ăn, vài vật dụng cho
cô bé và mấy quyển sách cho hắn.
Những cơn mưa đã đuổi biệt mấy con
chim thường báo thức hắn bên những chậu hoa trên bậu cửa sổ. Mấy khóm hoa tơi
tả. Một sáng, giọng còn ngái ngủ, hắn nói với cô bé về những con chim sớm đã bỏ
đi.
“Nhưng bù lại, những cơn mưa đã
mang em đến cho anh.” Cô bé rúc đầu vào ngực hắn. Hơi thở cô bé làm hắn nhột
nhột buồn buồn.
“Những cơn mưa thôi sao ?” Hắn tự
ái. “Nỗi khiếp sợ trước thế lực thiên nhiên được di truyền từ tổ tiên thời hang
động ấy à? Vậy thì cái mà mọi người... vẫn gọi là tình yêu?”
Thực sự hắn không tin vào sự khả
hữu của cái mà hắn vừa nhắc! Hắn không bao giờ tin vào những điều hắn viết.
“Em không rõ,” cô bé ngập ngừng.
“Không ai rõ! Không cứ gì những cơn mưa. Có thể là một vạt nắng. Một vai áo.
Một mắt nhìn...” Cô bé trở nên lúng túng. “Giống như một chuyển động nhỏ nhoi
nào đó trong khí quyển để rồi biến thể, phát triển thành một cơn bão lốc. Muôn
đời tình yêu vẫn thế chăng ? Em không biết. Nhưng... em yêu anh.”
Hắn cười nhẹ trong mái tóc cô bé.
Những ngón tay hắn nghịch ngợm nốt ruồi trên ngực cô. Hắn tự hỏi, trong đời,
không biết hắn đã yêu ai chưa nhỉ ? Có thể đã. Có thể chưa. Nhưng chắc chắn hắn
yêu những mối tình. Suốt đời hắn chạy thục mạng theo những cuộc tình nhưng hắn
cũng rất hững hờ với phụ nữ. Giống như hắn yêu những cơn mưa vậy mà! Có khi hắn
nằm yên lặng hàng giờ trong bóng đêm tịch mịch, tai lắng nghe từng chuyển động
mơ hồ nhất của những cánh lá xào xạc ngoài kia, sốt ruột chờ đợi một cơn mưa
nhỏ. Hắn có yêu không những giọt nước tự nửa tầng trời? Nói cho gọn: Hắn yêu
cuộc tình. Hắn không yêu người tình.
Nhưng sao... cô bé chưa chịu về
nhỉ? Nơi của hắn, cô bé có thể đến. Có thể đi. Nhưng cô bé phải có một nơi để
về chứ! Hắn đang cần sự yên tĩnh. Bên cạnh cô bé hắn không viết được gì. Phụ nữ
và sự yên tĩnh trong đời không thể đi đôi! Người ta chỉ có thể chiếm hữu một
trong hai!
“Em sợ những cơn mưa! Em thường mơ
thấy mình chết trong một cơn mưa,” đột nhiên cô bé co mình lại như một con sâu
đo.
Hắn sực nhớ là hắn đã nhận biết cô
bé ngay lần gặp mặt đầu tiên. A Farewell to Arms! Hắn cũng nhớ những ngày hắn
mới ra lính. Những vòng kẽm gai trên tuyến lửa. Những pha cận chiến kinh hồn
dưới bầu trời rực sáng hỏa châu. Những công sự ngập nước mưa và bùn. Và máu...
Sao thế nhỉ? Cô bé đã phải đọc Hemingway chứ? Ở tuổi này cô bé hẳn chỉ biết
chiến tranh qua tiểu thuyết.
“Mình nên đi đâu đó một chút,” hắn
đề nghị. “Xuống phố... mua một chai rượu chẳng hạn.”
Bên ngoài mưa chỉ lất phất. Lúc
ngừng xe trước tiệm rượu hắn mới biết hôm ấy là chủ nhật. Hắn bực bội đấm mạnh
xuống tay lái. Cô bé, tự nãy giờ vẫn yên lặng quan sát hắn, bỗng bật cười ròn
rã. Lâu lắm hắn mới lại thấy cô bé cười.
“Ta đi vay thằng bạn một chai vậy,”
hắn nói lúc đóng sầm cửa xe. Cô bé lại yên lặng.
Hắn lại cho xe qua quảng trường
lớn, về hướng tiệm tạp hóa mà hắn vẫn đổ xăng và mua thuốc lá chịu. Hắn có vẻ
ung dung. Đến cột đèn xanh đỏ, bằng một động tác bất ngờ, hắn quay ngoắt tay
lái sang phải. Chiếc xe nghiêng hẳn rồi chồm lên.
“Dừng lại,” cô bé la hoảng. “Không,
không được chạy đường mười sáu!” Cô đấm mạnh lên cửa kiếng.
Hắn giảm tốc độ rồi dừng lại bên
lề. Hắn nhìn thật sâu vào mắt cô bé. Đôi mắt ấy ướt sũng. Hắn lặng lẽ quay sang
một con đường chữ.
CÔ BÉ
Có nhiều dấu hiệu cho biết những
ngày mưa sắp qua. Đất trời nở rộng ra, dịu lại. Hắn bảo với cô bé chưa bao giờ
hắn chứng kiến những trận mưa nào dai dẳng như mưa hai tuần rồi. Cô bé trầm
ngâm. Lâu lâu cô nhấm nháp một chút rượu trong ly của hắn rồi nhăn mặt.
Hắn hát cho cô bé nghe bản nhạc hắn
viết từ thời chiến tranh.
“Hãy
mở mắt thật to - và nhìn
Hãy vòng tay thật kín - và ôm
Hãy cúi mặt nôn nao - và nhớ
Hãy quay lưng bình thản - và
quên...
Quên… Quên…”
Cô bé có vẻ chăm chú. Cô để ngón tay trỏ giữa hai hàm răng.
“Thơ của một cô gái,” hắn mơ màng.
“Cô ấy viết năm mới mười sáu, mười bảy gì đó. Tình yêu trong chiến tranh... Nỗi
bất hạnh làm con người sớm trưởng thành, lớn mau ...”
“Bây giờ cô gái ấy ở đâu ?” Cô bé
đến gần cửa sổ, dùng ngón tay vẽ mấy nét ngoằn ngoèo trên mặt kính mờ.
“Anh không biết. Anh chỉ đọc được
một bài này của cô ấy,” giọng hắn xa xôi. Rồi hắn lại nghĩ, sao cô bé chưa chịu
về nhà nhỉ ?
Cô bé rút từ kệ sách ra một quyển
của hắn. Cô không nhìn vào quyển sách. Cô bé nhìn xuyên qua nó. Cô như nhìn vào
một vật, một điều gì đó vô hình phía sau những trang sách.
“Thế giới trong tiểu thuyết của anh đầy dẫy
những điều giả định. Mọi sự việc đều xảy ra theo một trình tự hợp lý đến... kỳ
cục! Các anh gọi đó là logic, phải không? Trong khi đó các anh, nhà văn, dư
biết rằng cuộc đời vốn thật phi logic!”
Hắn tợp một ngụm lớn. Hắn không
muốn tranh luận với phụ nữ. Đã có lần hắn nghĩ, nếu người ta viết một câu thơ,
câu văn không ra hồn thì tốt hết nên đi làm một nhà lý luận, phê bình văn học.
Nhưng... sao cô bé chưa chịu về nhà nhỉ? Hắn lại nghĩ.
“Hãy lướt qua cuốn truyện này của
anh,” giọng cô bé đều đều. “Trước hết, anh đã xác định được điều gì đó cần phải
gửi gấm tới người đọc. Cái kết luận đã được xây dựng xong! Cái chủ tâm đã sẵn,
phải không? Đấy là điều nghịch lý lớn lao nhất! Anh, nhà văn, có thừa mứa những
định kiến sai lầm!
“Anh không hiểu ...” Hắn bồn chồn.
“Mình nên đi đâu đó một chút đi, cô bạn nhỏ.”
“Rồi... trung thành với phong cách
cổ điển, anh đi tìm nhân vật, bố trí thích hợp thời gian, không gian,” cô bé
hơi ngần ngừ một chút. “Nhân vật phải không thiếu, không thừa. Họ suy nghĩ và
hành động hoàn toàn phù hợp với cá tính riêng từng người. Phù hợp hoàn toàn!
Điều này có... kỳ cục không?” Cô bé đặt quyển sách lên đùi. “Mâu thuẫn xuất
hiện! Mà mâu thuẫn thì ở đâu, thời nào mà không có? Giữa con người với con
người, con người với thiên nhiên, tôn giáo...” Cô bé trở nên sôi nổi hơn. “Anh,
nhà văn, đào khoét những mâu thuẫn, đẩy mạnh những xung đột đầy kịch tính đến
tận cùng. Khi những xung đột đã lên đến cao điểm, người đọc đang hoang mang đến
cùng cực thì các anh, nhà văn... hê, lật lá bài tẩy lên! Đây, đây... giải pháp!
Đây là kết luận! Đây là bức thông điệp quan trọng của tôi, nhà văn, gởi đến quí
vị. Rằng...”
“Trời đất! Em có say chưa?” Hắn
sửng sốt.
“Có thể nói gọn ghẽ thế này: Trong
số một trăm các anh, nhà văn, một là tài năng, chín mươi chín còn lại là...
những tên bịp bợm!”
Hắn bất lực buông mình xuống ghế
dựa.
“Nhưng em yêu anh,” cô bé chậm rãi.
“Anh quan tâm đến tất cả những gì thuộc lãnh vực con người, phải không? Anh
viết anh không bao giờ dửng dưng trước nỗi bất hạnh của con người phải không?
Tội nghiệp cho anh...”
Hắn đỡ cô bé đến giường, kê cho cô
chiếc gối rồi ngồi bệt xuống thảm.
“Con người? Anh đã quan tâm đến
những điều thật lớn lao,” cô bé xoa đầu hắn, “nhưng anh, nhà văn, đã bất lực
trước những bất hạnh rất riêng của những đơn vị người”. Cô bé thổn thức, “thế
giới văn chương của anh không cứu giúp được em. Anh sẽ đầu hàng trước nghịch
cảnh của em. Cũng như anh đã bất lực thảm hại với những bi kịch của chính đời
anh. Tội nghiệp cho anh...”
Hắn gục đầu trước ngực cô bé. Điều kỳ lạ
là trong phút giây này hắn thấy cần sự vỗ về, an ủi.
“Anh, nhà văn, có thể tự đắc về sự
sáng tạo của mình. Có thể các anh tự xem mình là một đấng sáng thế. Các anh có
quyền tự cho mình là đấng cứu chuộc. Cái cao ngạo của anh, nhà văn, đã làm anh
quên bẵng đi những bi kịch của chính mình. Các anh nhảy qua những vực thẳm có
thực của đời mình bằng... sự quên lãng. Các anh...những kẻ bất lực!” Giọng cô
bé rưng rưng. “Thế giới trong những trang sách của anh không cứu giúp được em,”
cô bé lập lại.
Cơn mưa đã dứt hẳn. Chiều ngả chậm.
“Mai, nắng ấm, có lẽ... mình nên đi
đâu đó...” hắn thì thầm.
“Thế giới của anh không làm em hết
sợ những cơn mưa,” cô bé hôn hắn. Môi cô bé có mùi nho chín.
“Mai, chủ nhật, nắng ấm, có lẽ...
mình nên đi đâu đó...” hắn lập lại.
“Vâng,” giọng cô bé dứt khoát,
“mình sẽ đi trên đường mười sáu.”
CĂN NHÀ ĐƯỜNG MƯỜI SÁU
Sáng chủ nhật, như dự báo, trời
đẹp. Đường phố thưa thớt. Hắn chạy vừa phải. Con đường mười sáu chẳng khác gì
những con đường khác trong cái thành phố lặng lẽ này. Cũng những cột đèn xanh
đỏ, những tán cây chụm đầu nhau, những nhà thờ với tháp chuông bên cạnh những
hiệu buôn, tiệm giặt. Cũng những căn nhà kiến trúc đơn điệu, buồn chán.
Mỗi ngày, từ chung cư của hắn trên
một con đường số nhỏ hơn, hắn tạt ngang rồi phóng xe trên con đường này để đến
quảng trường lớn, nơi hắn có một công việc gọi là ậm ừ đủ sống. Con đường quen
thuộc đến phát nản. Nhưng hôm nay mọi vật trở nên lạ lẫm! Dù sao, với cô bé, đã
hai tuần hắn không đi trên con đường này. Và trên hết, có một sự thay đổi lớn
lao trong hắn: hắn yêu cô bé! Phát hiện này làm hắn bối rối.
Lâu lâu hắn liếc sang phía cô bé.
Cô khoanh hai tay trước ngực. Cô vẫn lặng lẽ từ lúc mới ra xe. Cô đã bảo hắn
đóng kín các cửa kính. Trời không lạnh và gió nhẹ. Hắn nghĩ, nếu thẳng một mạch
xuống bờ hồ một sáng đẹp trời thế này thì thật tuyệt. Hắn nói điều này với cô
bé. Lặng lẽ!
Đột nhiên cô bé kéo tay hắn. Hắn đỗ
xe bên bãi cỏ một góc đường, trước chuồng ngựa đua. Từ đây, cô bé đưa ánh mắt
đờ đẫn về phía căn nhà có chiếc ghế xích đu mầu lá mạ. Mấy dây trường xuân phủ
kín mặt tiền, bò lên tận ống khói lò sưởi.
Đúng là nhà cô bé, hắn nghĩ! À, chỉ
có vậy: cô bé muốn về thăm nhà! Hắn hơi e ngại nếu cô bé quyết định trở về nhà
cô. Hắn sợ phải trở lại chung cư một mình, ngồi trên bàn ăn một mình. Và biết
đâu, một mình, hắn sẽ... sợ những cơn mưa ?! Hắn yêu cô bé mất rồi!
Cánh cửa bỗng bật mở. Một người đàn
bà bước ra.
Người đàn bà mặc áo dài đen, tóc
cột chiếc băng tím. Hắn không thể nhầm lẫn được: đúng cô bé là bản sao chính
gốc của người đàn bà. Cũng dáng vóc thon thả. Cũng chiếc cổ trắng và cao thanh nhã.
Hai người giống đến cả nét buồn tự nhiên phảng phất trong đôi mắt đen sâu.
“Mẹ,” tiếng cô bé nghe như tiếng
gió xa xôi. Tiếng reo vui. Tiếng nức nở. Tiếng hoan lạc. Tiếng buồn phiền. Hắn
không thể giải mã được! Hai vai cô rùn xuống như người đang gánh nặng.
Hắn không phải chờ đợi lâu hơn nữa:
một người đàn ông phương phi xuất hiện ngay phía sau. Gã đưa tay khép cửa rồi
xoay mặt lại phía hắn. Hắn như bị điện giật! Thằng cha này ... hắn đã nhẵn mặt
từ mười mấy năm nay! Trông thằng cha lúc nào cũng có vẻ một tay trí thức khoa
bảng chính hiệu Harvard. Người ta có thể lầm gã với một yếu nhân bộ ngoại giao
đang thi hành nhiệm vụ. Kính gọng vàng. Com-plê đen. Cà vạt. Cổ cồn. Giày bóng
lộn. Nhắm mắt lại hắn cũng hình dung rõ nét khuôn trán cọp, cặp mắt rắn của gã.
Bộ ria con kiến nằm đĩ thoã trên đôi môi đười ươi. Lâu lâu gã vuốt vuốt bộ ria
bằng mấy ngón tay phốp pháp có đính hai chiếc nhẫn cẩm thạch hột to bè. Giống
chú ruồi xanh đang làm duyên trên mặt kính. Chú đang dũa gọt cái vòi của mình
bằng hai chân trước.
Hắn thở dài. Vậy mà có thời hắn và
gã đã kết bè với nhau đấy! Hai người đã lê lết khắp các chốn tửu điếm trà đình.
Về mấy món cờ bạc ăn chơi thì hắn chỉ đáng là học trò của gã. Gã hay quan tâm
đến mọi vụ tai tiếng của các nhân vật tai to mặt lớn. Đặc biệt những vụ trong
phòng the. Gã đã từng có một kết luận trứ danh: “Sống ở xứ này thiệt sướng! Từ
thằng cu ly đến thằng tổng thống, không thằng nào ra gì cả!” Hắn không ngờ gã
cũng có... một mái ấm gia đình!
Cô bé bỗng vói tay lấy gói thuốc
lá. Hắn sửng sốt. Bàn tay nhỏ nhắn của cô lóng cóng với chiếc bật lửa. Hắn châm
cho cô một điếu rồi choàng tay ôm vai cô. Rõ ràng cô bé bị kích động đến tột
độ.
“Họ đến nhà thờ,” cô bé gỡ nhẹ tay
hắn ra. Mắt cô đỏ hoe.
Xe người đàn ông và người đàn bà đã
khuất sau một giao lộ. Cô bé lại thẫn thờ đảo mắt về phía ngôi nhà có chiếc ghế
xích đu. Mấy dây trường xuân xum xuê phơi nửa mặt lá về phía ánh nắng, thỉnh
thoảng gợn nhấp nhô như những lọn sóng nhỏ. Hắn ái ngại nổ máy xe. Hắn yêu cô
bé quá!
Suốt buổi cô bé cứ lượn lờ trong
phòng như một bóng ma. Cô ngắm nghía săm soi từng đồ vật nhỏ. Lâu lâu cô lại
đến bên hắn rồi hôn nhẹ vào trán hắn. Hắn thèm một giấc ngủ. Hắn để nguyên quần
áo, thả người trên nệm.
Cô bé đã mang vào phòng album nhỏ
của Nicola Arigliano. Hắn chấp chới bay trên những hòa âm bóng bẩy của dàn nhạc
Pino Calvi. “I call you Desire…”
Desiderata! Những bản nhạc hắn đã thuộc làu sao đêm nay hắn nghe là lạ. “I want you always, Desire...”
Cô bé đã hoàn toàn khoả thân. Nàng
ôm gọn đầu hắn vào lòng, năm ngón tay cài trên mái tóc chớm đôi sợi bạc.
“Cám ơn,” cô bé thì thầm.
“Về điều gì ?” Hắn hỏi.
Cô bé yên lặng. Hắn vòng tay khóa
hông cô bé. Hắn ngạc nhiên khám phá ở cô bé một người phụ nữ hoàn toàn khác
hẳn. “It's impossible for me to exist
without your love.” Impossible! Nàng nằm vắt đùi ngang ngực hắn. “I can't believe there's a more romantic love
than ours…” Những chùm âm thanh lả lướt bay lượn khắp phòng. Trên người hắn
là một thân thể hắn chưa từng gặp bao giờ. Chưa từng biết trong đời. Vật vã ham
hố. Nôn nả dữ dằn. Mời gọi ân cần. Buông thả mê mụ. Rồi lả xuống chết rũ. Rồi
tan chảy âm thầm. Đêm sâu. Hắn nghe rõ nhịp thở khoan thai dịu dàng của cô bé.
Hơi ấm...Và mùi hương...
Nửa khuya cô bé cựa mình làm hắn thức giấc.
“Xin lỗi,” cô bé hôn vào tai hắn.
“Về điều gì ?” Hắn hỏi. Cô bé lại
yên lặng. Trong bóng đêm bàn tay nàng sờ soạng trên gương mặt dày dạn phong
sương của hắn.
VỀ ĐÂU CÁNH CHIM BÉ BỎNG
Những con chim sớm hót trên bậu cửa sổ đánh
thức hắn. Hắn nằm nán lại một chút, cố lắng nghe bước chân quen thuộc của cô
bé. Im lặng hoàn toàn! Không tiếng nước chảy trong phòng tắm. Không cả tiếng ly
tách cô bé sửa soạn cà phê sáng.
Hắn xuống giường. Trời đẹp. Những
nhánh lưu ly trổ hoa tím thẫm rực rỡ. Có lẽ cô bé đón nắng ngoài khu sân chơi
chung cư. Không! Hắn phóng mắt suốt bãi đậu xe. Cũng không! Hay là cô bé đang
chạy thể dục buổi sáng ở góc đường nào đó?
Hắn mở đĩa nhạc quen rồi đến bên
bàn viết. Cạnh chiếc bình hoa cắm độc nhất một đóa hồng hắn nhác thấy một tờ
giấy học trò. Nhìn nét chữ nghiêng nghiêng hắn biết ngay là của cô bé. Một cảm
giác lạnh buốt chạy suốt sống lưng hắn. Hắn vói lấy cặp kính.
“Anh yêu dấu,
Khi anh đọc những dòng chữ này thì em đã đi xa. Rất xa... Đừng tìm em vô ích!”
Hắn sửng sốt rồi hoảng hốt thật sự.
Hắn cuống cuồng mở tung tủ quần áo: Không còn bất cứ thứ gì của cô bé.
“Đúng người đàn bà anh gặp hôm qua là mẹ em. Còn tên đàn ông kia chỉ là
bố dượng. Nó mới gặp mẹ em một năm nay. Bà yêu nó tha thiết. Bố ruột em đã chết
ở quê nhà từ những ngày em còn rất bé, mẹ em một mình tay bồng bế em tìm đường
vượt biển. Bà đã vất bả biết bao! Tuổi trẻ bà đã qua, ngày xuân không còn bao
lâu nữa. Em hiểu và yêu mẹ vô chừng.
Tên đàn ông ấy thường đến với mẹ em
mỗi chiều. Ngày kia bà có việc phải đến một nơi cách đây hơn trăm dậm. Một cơn
mưa lũ bất ngờ suốt đêm đã ngăn đường về của bà và cầm giữ nó lại trong căn nhà
bé nhỏ của mẹ con em.”
Hắn cảm thấy ngạt thở.
“Đêm hôm đó, dưới sức mạnh hung hãn của con thú người đó, em đã không
còn là một cô bé ngây thợ Em đã la khóc van xin. Đã gào thét cầu cứu. Em đã cào
cấu chống cự trong nỗi tuyệt vọng cùng cực. Và đã bất tỉnh buông xuôi ...
Từ đó em sợ những ngày mưa. Em khiếp sợ những cơn mưa dai dẳng trên thành phố buồn hiu này. Em thường mơ thấy mình chết trong một cơn mưa. Em có thể giết tên khốn kiếp mạt hạng đó. Nhưng mẹ em yêu nó. Nếu em kể lại sự việc đã xảy ra, chắc mẹ em chết. Mà em thì yêu mẹ vô chừng. Anh ơi, em phải làm sao ? Và dù có làm gì đi nữa, ai trả cho em được phần kẻ cướp đã mang đi?
Em biết anh từ kiếp nào lâu lắm! Đã tìm đến và ở lại một thoáng bên anh. Cho đến bây giờ, đó là những gì to lớn nhất mà em đã làm được trong đời. Hôm nay em quyết định ra đi. Em không muốn mang đến cho anh thêm một cơn mưa lũ vì đời anh đã bề bộn những cơn mưa ...”
“Vô lý!” Hắn lầm bầm, “một quyết
định vô lý biết bao!” Như người điên, hắn gào tên cô bé suốt dãy hành lang
chung cư lạnh ngắt. Mấy rèm cửa sổ hé mở vừa đủ cho vài cặp mắt tò mò rồi đóng
sập lại.
Giọng ca Nicola Arigliano trầm ấm,
mượt mà... “Give me your hand and smile…”
Arrivederci! “Goodbye without tears...”
Cô bé như còn khói sương lẩn khuất đâu đây. Hắn hét to rằng cô bé đã lầm. Rằng
hắn yêu cô bé. Tiếng hắn vọng lại giữa bốn bức tường hiu hắt lạnh căm.
Hắn cứ đi đi lại lại. Hắn cần cô bé
biết bao nhiêu! Cô bé đã đi xa, đã mang theo suốt đời sự yên tĩnh của hắn. … “For the last time, smile and pretend it was
all in fun”. Những con chim sớm đã trở về, đang ca hát líu lo. Còn cô bé,
con chim nhỏ thân yêu, lại cất cánh bay vào bầu trời giông bão.
“…Thế giới của anh, những trang sách của anh không vực nổi đời em. Bên
anh, em vẫn không quên được cơn mưa lũ hãi hùng đêm ấy. Em không muốn đời anh
thêm u ám vì cưu mang thêm tâm sự đời em. Hãy quay lưng bình thản - và quên!
Nhớ không?”
“...Let's smile and say goodbye...” Những âm thanh cuối cùng lào rào
như tiếng mưa gõ vào mặt kính đêm hắn gặp cô bé. Hắn ôm đầu. Bão giông cuộc đời
giăng khắp nẻo, em về đâu hỡi cánh chim bé bỏng thân thương?
Chuông điện thoại reo vang. Có lẽ
con gái hắn, mẹ và bố dượng nó đã trở về sau chuyến du lịch ngắn ngày. Hắn cần
nói chuyện với con gái hắn...
Nguyên Nhi