viết trong ngày của NgH.
buổi sáng thức dậy, trong lòng rỗng không, như người mất trí bắt đầu một chuyến đi mà sợ mình không biết nơi nào để trở lại. buổi chiều trống trải, thấy mình (một mình) bỗng nhiên ngồi lại hoài trong đời sống mà mọi thứ đã lần lượt ra đi.
hôm nay, đêm này…
thương mến có muốn cùng tôi đi về những ngày hôm qua, cũ sờn để tự nhủ: những gì (có thể) cho qua được thì hãy can đảm cho qua?!
ngày hôm qua, tượng trưng, như một vùng xoáy lạ, cuốn ta sâu vào khoảng trống không thể khỏa lấp của chính mình. điều gì đó ở giữa ý niệm ra đi/ ở lại (trong mọi chuyện) chẳng khi nào vừa vặn nên mỗi con người ai cũng có một khoảng trống không thể khỏa lấp của riêng mình. khoảng trống có đôi lúc làm cô đơn, làm rỗng không, làm chới với, làm hun hút, làm lũng sâu, làm cuốn trôi, làm bất an, làm nắng/gió trong từng nếp nghĩ.
ám ảnh bởi cảm giác chứng kiến yêu dấu (như từng yêu dấu) ra đi không cách gì giữ được. không giữ được bởi không còn nồng nhiệt. không giữ được bởi không thể yêu khi không có gì mong ước. mong ước như những cơn mưa làm đầy dòng sông nhỏ, để một ngày dòng sông nhỏ cũng bỏ đi theo tiếng gọi của đại dương, nước lớn. hiểu: dù mơ ước có đầy cách mấy cũng không gì có thể cản nổi dòng sông khi đường ra đại dương đánh tiếng. trong đời sống với (những) yêu dấu một thời đã có, tình yêu của tôi hóa nhỏ bé vô cùng, nhỏ như đốm lửa không thể tàn và cũng không cách gì nhóm lớn dù khao khát. tôi nhìn rõ hơn bao giờ hết giới hạn của chính mình.
… đã đến lúc cần nghỉ ngơi để thôi nghĩ về yêu-dấu. đã đến lúc phải nghỉ ngơi để không nghĩ về những gì không trọn vẹn. bởi những cơn mưa làm đầy dòng sông rồi sẽ cạn. những ước mơ làm đầy tôi một ngày, rồi cũng cạn như yêu-dấu đã chọn không cùng đến với an nhiên.
thương mến, tôi có nên xem yêu-dấu như… một người bạn, bởi “tình bạn làm hồi sinh những thứ mà tình yêu hủy diệt”. mượn câu nói làm lay động một chút ý nghĩ lạc quan, cần thiết. nhưng… vì ánh sáng của bạn bè đúng nghĩa, xin không (đừng) nhân danh bạn bè để hủy diệt một tình yêu.
yêu-dấu, nếu đã chọn trao tay một tình yêu, hãy cho tôi tự do trong điều mình mong muốn. tự do ra đi để trở về tự nguyện. không cần thiết phải có sự ràng buộc mới thuộc về nhau. như cách tôi đã để yêu-dấu tự do ra đi và (mong anh) trở về tự nguyện. dù ngay cả khi yêu-dấu chọn cách ra đi cùng với sự tự do vốn có thì tôi cũng hiểu đó là một hiện thực không tránh được. đó là hiệu lệnh của đại dương, nuớc lớn. tôi tin yêu-dấu chân thành chỉ yêu và ở lại với người giữ mình bằng lòng tin và sự thấu hiểu. điều tử tế nhất trong tình yêu là dành cho nhau một khế ước tự nguyện. yêu-dấu có thể hiện diện như điều gì đó sẽ qua đi hoặc ở lại nhưng trong hiện tại, yêu-dấu là cảm hứng để tôi mong muốn sống-hết-mình.
Gửi ý kiến của bạn