-gửi một người đã đi thật xa…
Ngày trở về mưa hoài trên đại lộ.
Những bộ hành không nón, không dù,
Những con đường chia thành trăm ngả,
Về ngả nào cũng lạc, cũng bơ vơ…
Gã lãng du gục bên cột số,
Con số không tròn cột cuối cùng.
Ngày trở về những ngôi nhà bỏ ngỏ,
Kẻ ra vào lượm lặt của rơi.
Những hạt vỡ chính là nước mắt,
Ngỡ là hạt ngọc,
Vội xâu chuỗi,
Đeo trước ngực,
Thay cho thánh giá niềm tin,
Đánh mất tự bao giờ…
Ngày trở về.
Chuyến bay cuối bỏ lại sân ga,
Người đàn bà nhầu nát phấn son.
Nhoè đôi mắt ướt.
Lãng đãng đâu đây.
Nhịp tăng-gô dìu dặt.
Và những lời ân ái điêu ngoa…
Em đón anh về với bó hoa màu đen tưởng niệm,
Lời nguyền câm trong bản tụng ca,
Em nào biết nỗi đau từ nguồn cội,
Và không bao giờ có công bằng,
Trong mọi thể thức phân chia…
Phan Vũ,
(1975 . SàiGòn.)