TRANG N. - vết thương cũ/ mới (cũng) vừa thôi nôi.
26 Tháng Giêng 201012:00 SA(Xem: 29146)
Chú Lê đem về quyển “nếu cần, hãy cho bài thơ một tên gọi”. ta một quyển và anh một quyển. ta viết thêm lên quyển của anh: “cũng, nếu cần, hãy gọi bài thơ bằng một tên, khác”. ta muốn nhắc nhở anh, rằng: tên gọi nào đó, dù có để nhắc nhở, để thuộc về… rồi thì cũng chẳng có ý nghĩa gì một khi ký ức liên quan đến chúng thất lạc. khi sợi dây ký ức nối liền chúng không còn, ta phải gọi chúng bằng một tên khác để chúng có một nơi mới, thuộc về. dẫu là thế thì anh- một “yêu dấu” (được gọi tên) là chưa hề khác và không thể nào khác dù anh đã thất lạc trong ta qua hơn một ý niệm chia xa.
một đồng nghiệp trong một lần cùng ta đi xem cuốn phim “perhaps love” đã hồn nhiên thốt lên: “sao cô ấy bỏ anh này đến hai lần mà anh ta vẫn còn yêu”. tự nhiên, ta bật cười với ý nghĩ: bỏ nhau hai lần thì sao chứ, tình yêu là tình yêu, phải là tình yêu, mãi mãi là tình yêu mặc kệ số-lần-đếm-được hoặc không-đếm-được của sự phụ bạc, quay lưng. cùng lúc, ta cũng có cảm giác tội nghiệp nhân vật nam đó, bởi anh ta đã chọn cách cầm tù chính mình trong một tình yêu vô vọng. suy nghĩ lại, không ai cần thiết phải nói hai chữ “tội nghiệp” – không hề- với một người ý thức: sống với và sống cùng sự lựa chọn của mình. bằng cách đó, anh ta đã đi đến định phận của chính mình. sự giải thoát không thể có ở nửa đường số phận. và, nó cũng hoàn toàn không có khả năng xảy ra khi mình chưa gặp được số phận của chính mình. như vô số đường thẳng đi qua đời sống này, ta hiểu, sự an nhiên là một đường tiếp tuyến, nó chỉ thực sự có khi con đường chúng ta chọn chạm vào được tiếp điểm bình yên.
đêm sâu. ta thức lâu hơn để nghe tiếng mưa ào ào xối xả. Sài Gòn lại có mưa đêm. mưa về đêm, đôi lúc, cũng hiếm hoi như ngày đầy gió. ta trong/ngoài… ta lạ/ quen… cũng với vết thương hồ như còn rất mới. những điều ta trăn trở không thể ngăn ta trong sự giận dữ đánh vỡ đi hằng sớm mai trong trẻo để đổi lấy những chiều đầy gió, bất lành. ta quen sống với gió, những cơn gió lớn thường nhắc nhở ta sự hiền lành, cần thiết, không chỉ cho riêng anh. ta biết, đời sống có dành cho ta những thứ thuộc về. anh mãi mãi là một niềm đam mê mà ta không biết làm cách nào để mất.
ta đã hoang mang về một sự ra đi có thật khi không chọn ở lại với thế giới của “những vì sao”. niềm đam mê nào ở thế giới ấy làm cho ta không thấy được điều mình đánh mất. ta chưa hề có một mảy may nuối tiếc ngoại trừ những lúc đối diện với điều bất mãn, thở dài. đọc được blog của em trước khi, cũng như ta, rời xa “những vì sao” thân thuộc. (ta dùng chữ thân thuộc cho em. ta không tìm được một chữ thích hợp nào khác, cho mình.) ta đã không bình yên trong cái thế giới đầy những vì sao ấy dù không hề mảy may nuối tiếc nhưng ta vẫn cảm thấy mình đã không chọn một điều cần thiết cho mình vì ta sợ ánh sáng, thứ ánh sáng không làm ta nhận diện được chính mình.
yên bình...
mưa khi chiều muộn… ta cuộn người ngồi chơi vơi bên cửa sổ tầng 16 trên văn phòng. những dòng xe, trong tầm nhìn từ trên cao, dường như không còn hối hả. dòng sông Sài Gòn thong thả trôi yên bình.
mưa... mưa trắng trời gợi ta nhớ đến anh, nhớ T., nhớ D., nhớ N., nhớ.... cảm xúc lúc bền vững, lúc mong manh trong sự kết thành một cách cẩu thả của trí nhớ: giấc mơ bên ô cửa sáng đèn, bài nhạc quen, đến những đôi cánh, những viễn cảnh và anh, anh, anh... rồi lại anh cứ chầm chậm trôi qua và trôi xa...
đã có lúc ta ước ao khi những giận dữ đi qua, ta và những "yêu dấu" đã qua cùng hiền hòa trong những điều đã có. nhưng, chưa dứt niềm ước ao đó, ta nhận ra mình chẳng thể hiền lành, với riêng những "yêu dấu" đã mời gọi sự kiêu hãnh, không cần thiết, trong ta quay lại.
ta đã thấy một mặt trái của chính mình. Những người như ta chẳng khác nào kẻ đu dây đi thăng bằng trên chính đời sống của mình. Kẻ bản lĩnh và ngông thì nhún nhẩy. Kẻ ngông mà không bản lĩnh thì cũng nhún nhẩy và… té ngã. bằng cách nào đó, ta đã hiểu, đằng sau may mắn của ta là bất hạnh của một, hay nhiều ai khác. Trước những điều tốt đẹp người ta nói với nhau lời xưng tụng. Sau tất cả thì chỉ còn bóng tối, đối gương đêm, tự vấn chính mình. Giờ đây, mỗi lần có một quyết định nào đó, ta cũng tự hỏi lòng: - mình đã bao nhiêu tuổi?!
ta không còn nhiều điều muốn theo đuổi. đời sống hiện tại đem lại cho ta sự an nhiên vừa phải. ta không muốn dấn thân vào những chuyến phiêu lưu mà giới hạn của nó không khiến ta dừng lại đối diện với bình yên của chính mình. ta hình dung con đường phía trước có thể đó là một đại lộ trứ danh, hoặc là một đường nhỏ có tên, và cũng nhiều khi cũng chỉ là một đường hẻm nhỏ vô danh, heo hút. ta đang chọn con đường nào cho riêng mình?! có còn ai vẫn trên con đường đó, cùng ta?!
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-260-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Tôi mượn câu thơ kết trong bài 'Đêm, nhớ trăng Sài Gòn' của Du Tử Lê để làm tựa cho bài viết này, bài viết về ông: Du Tử Lê - một nhà thơ có tầm ảnh hưởng lớn đối với văn chương Việt Nam.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.