ngựa mỏi vó rồi tay buông cương
ơi tình lãng du thôi muôn phương
nước mắt người là con sóng dữ
vỗ kiếm ta về lộng chiều hương
nuôi nấng tình nồng như phù vân
du tử ôi nào mơ trăm năm
tưởng em ngồi đợi mòn con nắng
ta ngại ngùng lòng nuối môi hôn
vói níu thời gian cho bình yên
vạch nửa không gian thoát muộn phiền
nửa không gian nữa ta rũ bụi
quên vó giang hồ bởi mê điên
Gửi ý kiến của bạn