CÓ
KHI BUỒN TAY CHỈ MUỐN BÀN TAY
Có
khi buồn về tựa vào hoa cúc
Hỏi
nhau mùi hương cũ chiếc hôn đầu
Có
khi buồn nằm xuống lòng biển cả
Đợi
trùng dương dội ký ức vào nhau
Có
khi ta quên nhau như tên gọi
Cánh
chim huyền hôm ấy quên bay
Từ
độ anh nhận ra mình bằng nắng
Mùa
thay anh choàng áo vai gầy
CON
DẾ
Con
dế yêu bóng trăng rằm
Đêm
ra sông độc huyền cầm với đêm
Tôi
là tiếng gáy chênh vênh
Hôm
xưa tôi chết ở bên mộ vàng
PHỐ
Những
buổi sáng rách làm đôi
Loài
người bọn họ bỗng ngồi xa nhau
Nắng
trườn lên phố nằm đau
Đôi
bàn chân nọ về lau bóng mình
NGÀY
ĐẦU
Không
thể nhớ ngày đầu ta yêu
Anh
ngả vào lòng ký ức
Mình
lại chết trong mắt nhau
Khi
cánh thần tiên chạm đất
Ngày
mây trắng biết nói cười
Gió
ôm đàn ca hát
Con
hoàng khuyên đi lạc vào khúc nhạc tuyệt vời
Ngày
có em cho ngàn sau
Ngày
anh hạ lệnh chém đầu cô đơn
CÂU
CHUYỆN
Em
hải hồ lồng lộng
Tôi
chim biển cánh gầy
Mỗi
ngày mình kể chuyện
Bàn
tay xa bàn tay
Em
mùa
thu thanh tú
Tôi
chiếc
lá vụng tu
Tôi
khói rải đồng chiều
Em
gió xanh hờ hững
Ai
mà nghe được
Những
câu
chuyện
không
có
lời
TA
VỀ CHẾT GIỮA MUÔN NGHÌN GIẤC MƠ
Cõng
buồn leo đỉnh đồi xanh
Xem
đàn ó trắng đan mành sương đêm
Theo
chân Gió đến đất Tiên
Để
xem mây trắng toạ thiền ngàn năm
Lên
hoang sơn thắp hương trầm
Gọi
màu môi cũ về thăm cau trầu
Lạc
đàn tận cõi rừng sâu
Ngồi
nghe hoang thú nguyện cầu bình minh
Đa
mang ta xuống đáy mình
Nằm
yên giữa cỗ quan hình giấc mơ