Đôi Khi. đôi khi ta rất con người vừa đi vừa hát vừa cười vừa đau đôi khi ta rất con sâu miệng thì ngoạp rượu tay câu miếng mồi đôi khi ta rất cao bồi mũ nghiêng yên ngựa mà ngồi cầm cương đôi khi ta rất con đường em vui để lại vết thương cuối cùng
Nói! Em còn một chút đàn bà Nói cho anh biết để mà yêu đương Anh còn một chút phong sương Nói cho em biết để đường mật nhau Ta còn sợi tóc trên đầu Nói cho nhau biết ngày sau khóc cười.
Kính Tâm giật mình, cái chày vẫn để tựa một bên đầu gối bị lật, đổ xuống nền đất. Đất hút ngay đi tiếng chày rơi mệt mỏi. Mùi rau răm giã dập cay sực. Muỗi kéo về kêu vo vo
Chứng minh làm sao được. Nhưng cái hồn của dân tộc là có thật. Bất chấp tất cả những đổi thay của lịch sử, sẽ không có gì làm thay đổi tâm hồn ấy được cả. Đó là cái chất quê hương xứ sở.
Đêm về Vân chỉ ước được trò chuyện với thầy, được đặt tay lên cái quả tạ bằng sắt lạnh ấy mà ngủ. Sau này khi nằm mà nhắc lại những chuyện đó, thầy nói biết như thế thì thầy đã tặng quả tạ ấy cho Vân từ lâu rồi
Tôi không bao giờ muốn tìm hiểu thêm về những ám ảnh của ký ức. Không ai tìm thấy dấu vết cuối cùng vào, và những người đi lạc trong sương rồi sẽ tìm ra lối v
Và, khi ấy, ông chẳng những không hề là một thứ hình ma, bóng quế, như những nhân vật trong “Vang bóng một thời” của Nguyễn Tuân. Mà, ông sẽ sống vĩnh cửu, như ông đã từng một thời - một đời Tú Duyên, Việt Nam.
mùa đang đổi. trời chuyển mưa giữa chiều. saigon bỗng chốc bị nhúng toàn phần vào một màu tối xịt. monochrome. … lòng em như con dốc. rỗi. thoải dài. miết. mải.
Từ chỗ anh đứng, Phượng nhìn sang bờ đường bên kia. Những tảng bóng tối đã đặc lại thành khối hình. Từng chiếc một, những hàng mái Hà Nội nhoà dần. Phượng nhìn lên những hàng mái cũ kỹ, đau yếu ấy, giữa một phút giây nhoè nhạt
Chiếc xe lao đi trong màn mưa dày đặc. Một màu nước trắng xóa giăng kín vòm trời. Tôi nắm chặt tay lái, mắt nhìn thẳng vào khoảng đường phía trước. Hai chiếc quạt nước quay hết tốc độ vẫn không đuổi kịp những dòng nước tuôn xối xả xuống tấm kính xe.
Hồi 75, tôi mới lên bốn. Cho nên, từ phổ thông cơ sở (cấp 1 / tiểu học) đến hết phổ thông trung học (cấp 2 / trung học đệ nhất cấp) đeo khăn quàng đỏ là chuyện ắt hẳn
Thơ Nguyễn Lương Vỵ do đó, có thể không đem niềm hoan lạc đến cho độc giả! Nhưng có hề chi, khi Thơ, trước nhất, phải là niềm hoan lạc của chính hắn. Tác giả. Như người tự cắt thân thể mình. Nhìn dòng máu chảy.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Nếu không kể những nhà xuất bản chuyên nghiệp như nhà Sống Mới, Khai Trí, Đồng Nai, Nguyễn Đình Vượng, hay Lá Bối, An Tiêm, Nam Sơn, Trí Đăng…thì, những nhà xuất bản được điều hành bởi các nhà văn, nhà thơ cũng đã tạo được ít, nhiều tiếng.
Du Tử Lê, quả nhiên vẫn là một nhà thơ hiếm hoi. Anh vẫn một mình một cõi. Đó là một điều đặc biệt. Và đối với một thi sĩ, thì đó là một sự thành công.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.