chánh niệm
Tặng Đinh Cường
mỗi ngày anh chánh niệm về em
chánh
niệm sáng chánh niệm chiều
chánh niệm
đêm mỗi lần niệm chú đọc đà
la ni em
lại hiện ra như làn gió em ngồi
đó vô
biên vô số với phép màu không
có thời
gian cho anh trở về cậu trai hai
mươi
em mười tám anh thử trợn con
mắt giữa
chặng mày phóng quang nhìn em chỉ
thấy một làn sương em bay bổng
như
không nơi không chốn anh gaté
gaté
paragaté parasamgaté mấy bận vẫn
không sao thoát khỏi nên đành
nhắm
mắt đưa chân nhìn em cho rõ thêm
cái
hình hài vô thường mà vĩnh cửu
anh
đành cảm ơn làn sóng biển cảm
ơn dòng
sông thơ và cảm ơn những bụi
mờ trần
gian đã tạo nên em thánh thiện
anh đành
cảm ơn anh tìm kiếm không ngơi
trong
mỗi sát na bắt gặp em luân hồi
tám
cõi...
để mỗi ngày anh chánh niệm về
em
chánh niệm sáng chánh niệm chiều
chánh niệm đêm...
thi sĩ
tặng khánh minh
nàng thi sĩ mặc chiếc áo dài
thon đỏ đứng
giữa vườn cây xanh trên những
bậc thang
xám đưa mắt nhìn vòm trời lá
mạ muốn
vụt bay lên như một loài chim lạ
ngứa
cổ hót chơi nhưng khung sắt tự
bao giờ
đã quấn chặt nàng lại bằng
chiếc khung
mong manh như con rắn nước tập
cho
nàng những bước lẫm đẫm thuở
nào xa
với chiếc xe dần xây ngày xưa
của cha của
mẹ đôi mắt nàng rưng hạt lệ
vung cánh đe
dọa nhưng con rắn quyết không
tha bởi
nàng thi sĩ vốn được nặn ra
từ những hạt
bụi hoang vu nơi sa mạc với
nguyên liệu
thô là đất nước gió lửa cùng
trăm nguyên
tố đồng chì sắt kẽm mangan
manhê vôi
vữa nên rắn có bổn phận bảo
vệ nàng cho
đến khi hành thâm bát nhã
balamậtđa thời
chiếu kiến ngũ uẩn giai không
độ nhất
thiết khổ ách rắn mới buông
dù mỗi ngày
nàng vẫn không quên yết đế
yết đế bala
yết đế mà lửa vẫn vây quanh
nàng bằng áo
đỏ mà nước vẫn vây quanh nàng
bằng lá
xanh mà đất vẫn vây quanh nàng
bằng bậc
thang xám ngoét mà gió vẫn vây
quanh
nàng bằng tiếng thổi tâm thu
hiu quạnh
cùng tiếng chim kêu ran mời gọi
nàng vẫn
trơ trơ không sao thoát được
con rắn nước
quấn chặt thân mình chỉ còn
ánh mắt nhìn
theo nhìn theo...
nàng thi sĩ chỉ còn có cách gắn
chặt với
trần gian thêm chút nữa...
rồi thêm chút nữa...
Nụ cười của mẹ
Mẹ tôi có nụ cười lạ lắm!
Lúc nào bà
cũng nhìn tôi mà cười cười.
Không
nói. Lạ là vì mỗi lúc bà cười
mỗi
khác. Lúc nào tôi có vẻ vội vã
chào
bà như để đi đâu đó cho đúng
hẹn
chẳng hạn, bà cười cười tha
thứ.
Vậy hả con. Ừ đi đi. Lúc nào
tôi thấy
mình có lỗi, lần khân bên bà
lâu lâu
chút thì nụ cười của bà lại
như mỉa
mai. Biết rồi, khỏi nói. Những
lúc
tôi mang chuyện bực mình đâu đó
về
thì bà nhẹ nhàng cười, thôi
đi, đừng
sinh sự! Nhột nhất là khi bà
cười
có vẻ châm biếm khi tôi có ý
gì đó
thiếu thành thật, loanh quanh kiếm
chuyện...
Ôi nụ cười của một bà mẹ
mới lạ
lùng làm sao! Lúc tủm tỉm, lúc
chế
giễu, lúc mỉa mai, lúc chua chát,
lúc
thứ tha, lúc trách mắng...
Vậy đó, mẹ tôi vẫn cười
cười như thế
suốt ba năm qua từ tấm ảnh
trên Bàn
thờ!
đỗ nghê
(ngày giỗ mẹ)