Ngờm ngợp gió, ngờm ngợp mưa
Lanh quanh giữa chiều bão muộn
Nước hành hương như sực tỉnh
Bóc dần từng mảng rêu xưa...
Dòng sông có lần bước vội
Sóng vờn nước xiết chân nhau
Môi say giấu vào vướng víu
Chỏng chơ gió bấc vỗ về.
Chim di về nguồn để lại
Nhớ điên nhánh nắng thung xa
Buông tay, bao điều bỏ lại
Nhớ, chiều nay vẫn rất gần.
Đời sông cũng trôi về biển
Ngược miền gió vá đêm thâu
Âm xưa thổi dần hai hướng,
Mỏng tang nhánh nắng lưng trời.
LỜI CỦA CON ĐƯỜNG
Con đường nhỏ hun hút đêm, rơi vào đáy vực lặng im. Thắp nến lên soi rối bời những cơn mưa long lanh xanh từng giọt gầy bẩm báo. Đám lá bấc rủ bên đường, vật vờ lời di ngôn ẩn ức: Thương bờ còn tự tình ngày hôn phối chưa xa.
Em gửi lên thêm con đường vài lộ trình ngoằn ngoèo lạc quan bão thốc. Tuềnh toàng không che đậy dấu chân luân vũ điệu tình mê. Có không, khỏa lấp loay hoay đa âm mới-cũ xám xịt cuộc lưu đày: Đường nào cũng trần gian?
Chật chội! Thiên sứ tình yêu không lắp nổi mũi tên ngà. Thôi đành cúi đầu lời triết thuyết kiêu hãnh vị ngọt ngào sánh mật.
Trên con đường mê hoặc ý nghĩ xanh, đêm dang tay thâm nghiêm mong đánh thức mặt trời: Rười rượi nhốt bước hoang lần lữa qua theo nhọc nhằn giải thoát.
Hoàng Thục Oanh.