LẠY EM ĐẤY.
Xin em đừng nghiêng váy ngắn
Mặt đường nóng nực
Viên sỏi lực khực
Hé mắt ngó lên u linh huyệt!
Xin em đừng cúi áo rộng vành
Cụm mây túm tụm
Mặt trời tum húm
Lõ mắt ốc nhìn vào thung lũng tuyệt!
Xin em đừng mặc áo hở bụng
Chiếc lá hấp háy
Cơn gió tí táy
Xoa lên phẳng lì mắn đẻ nhiều thiệt!
Xin em đừng quần áo sát người
Hiền triết làn hông
Nhà thơ bờ mông
Mộng du đường cong hủy diệt tiệt!
HẠNH PHÚC MẤT NGỦ
Nửa đêm thức giấc
sờ bên này
đụng vợ
sờ bên kia
đụng con
vậy là ngon.
Còn gì nữa!
Nửa đêm thức giấc
nhắm mắt lại
thấy mình
mở mắt ra
thấy đêm
vậy là êm.
Chớ sao nữa!
Nửa đêm thức giấc
lóng tai nghe
dế gáy,
bịt tai lại
dế hết gáy
vậy là may
Hỏi gì nữa!
(tai chưa điếc)
Nửa đêm thức giấc
tìm cái tay
có đây,
tìm cái chân
có đó
thương chúng nó.
Tội chớ sao!
Nửa đêm thức giấc
có đêm dài
có cái tai
có con mắt
có cái tay
có cái chân
có hạnh phúc
nhỏ nhoi
lượm được...
THƠ THẾ NÀY CÓ PHẢI LÀ ĐIÊN?
Nằm trên mảnh trăng trôi lu, khuyết
Một bóng Hằng Nga co ro, cong.
Nằm trên câu thơ đẻ rớt, sót
Một bầy con chữ khuyết tật, nguyền!
Nằm trong đôi mắt sương phụ, đỏ
Một dáng Vọng Phu hom hem, ho.
Nằm trong câu hát lơ lửng. thửng
Một tiếng đàn đứt nửa chừng, tưng!
Nằm trong bóng đen tịch mịch, đêm
Một hình đôi mắt thao thiếc, thức
Nằm trong bức vẽ nửa chừng, mứa
Một vệt màu loang lỗ mỗ, rơi!
Nằm trong tôi những muộn phiền, điên
Một miền ký ức miên man dội về...
Gửi ý kiến của bạn