Thân tặng Nguyễn quang Lập
Tôi mắc nợ thời gian
Như kim đồng hồ trong vòng quay không nghỉ
Như ngựa trên đường đua
Từng tấc từng gang
Nợ nửa phần giây tốc độ
Như cánh chim gấp gấp sợ chiều rơi
Nợ bầy con đợi mồi nơi tổ ấm
Như bông hoa sớm nở tối tàn
Nợ những mùa xuân qua vội
Tôi là mũi tên vừa rời khỏi cánh cung
Nợ đường bay đến đích..
Tôi nợ nhân gian những cảnh đời vất vả
Lo áo cơm tan vỡ mộng ban đầu
Tôi nợ tiếng khóc trẻ thơ thiếu sữa
Lớn lên không đủ số cân thiếu cả chiều cao
Con những anh hùng bỗng thành dân nhược tiểu…
Tôi nợ sự thật tự thân phải chối từ
Lừa mị hàng ngày trên đầu đầu lưỡi
Bởi dối gian là bài học thuộc lòng:
Tất cả đều thiêng liêng tốt đẹp...
Đời đời tôi nợ hai chữ Tự Do
Đường ta rông thênh thang tám thước
Nhưng tới lui chỉ có hai chiều
Lề trái đã dựng lên biển cấm
Lề bên kia phải đều bước theo hàng
Còn chiến tranh là đồng lần mắc nợ
Hai bên đều tính sổ dẫu thắng hay thua
Những người lính không phân ta hay địch
Phơi xác trên chiến trường tròn số hiển nhiên…
Có những phi thuyền trong không gian mắc nợ
Những vì sao không đến được bao giờ
Cả một đời tôi mắc nợ những câu thơ
Với tình yêu hoài hoài xin khất nợ…
Có những kẻ công nợ chất chồng
Họ dồn lịch sử hôm nay dưới sâu bờ vực
Chiếm doạt hết phần con cháu ngày mai
Cậy uy quyền quỵt nợ…
17/12/2014