Giữa nhân gian trợn trắng bi ai (*)
Ta nhặt lên một tiếng cười dài
Cười sằng sặc xương khô máu ướt
Rằng thì là độc ác lai rai
Rằng thì là bất nhơn bá đạo
Trợn trắng bi ai bài thơ xanh
Xanh máu xanh xương xanh mắt bão
Xanh ma xanh quỷ rợn mùi tanh
Rằng thì là hai ngàn mười lăm
Người giết người rộn rịp rì rầm
Cuồng tín cuồng dâm bầy chủ nghĩa
Bạo quyền bạo lực lũ vô tâm
Rằng thì là đứng tròng á khẩu
Nhớ người em điên bay rất xa
Bay xa nữa nhé đừng ngoảnh lại
Kẻo điên thêm rồi hận trời già
Rằng thì là nhân gian đấy ư?!
Thềm nắng treo giọt lệ đỏ lừ
Quắt queo dấu hỏi niềm cô độc
Đầu năm đếm ngược trách mình hư.
01.2015
(*) Chữ của thi sỹ Du Tử Lê.
Gửi ý kiến của bạn