hè về
hè về con nít của tôi
nhảy cò cò bỏ quên
đôi dép cùn
góc sân dỉu dả vệt
bùn
lăn quăn chiếc lá gió
dùn thời gian
hè về bống bống bang
bang
viên bi bắn chệch chạy
sang hàng rào
rưng rưng vai áo gai cào
sợ mẹ la trốn bờ ao
suốt ngày
hè về con nít loay hoay
ngắt bông bụt đỏ
biện bày cổ quân
dăm ba đứa lại quây
quần
chụm đầu nhổm đít
đánh vần câu thơ
hè về lúng liếng giấc
mơ
giật mình níu tiếng
gà tơ gáy nhầm
bàn tay con gái ai cầm
lần đầu tiên đứng
vái thầm đừng buông
hè về tội lắm nỗi
buồn
thời con nít đứa cởi
truồng tắm mưa
chạy vòng quanh hết
ngày xưa
bàn chân chạm trái đất
vừa chênh chao ...
đời khùng
đập tét đít con đề
ra trật lất
chị buông chiều xõa biếc giấc mơ
xanh
má hồng ném thững thừ qua ngõ gạch
rêu
đa tình xăm thủng gót chân sen
trưa kẽo kẹt cơ hồ
tre nhún nhẩy
gió chùng chình là lụa lướt trời
mây
chim quyên đổ não nùng đồng khô hạn
cạch
lăn đùng lũ trẻ chạy lông nhông
thằng rể cộc nhát
gừng con vợ dại
đất bán rồi cạy cục gốc mù
u
nhét hạt đậu chẻ đôi vầng trăng khuyết
đợi
giao mùa biến tấu khúc đồng dao
em bỏ học nửa chừng
đi làm mướn
chiều quay đầu chạm cuộc rượu
liêu xiêu
mảnh vườn nhỏ đẫy đùn bao số phận
vốn
quê nghèo nợ khoét lỗ chân trâu
người xa xứ lâu ngày
về làng cũ
giẫm tan tành bóng nắng ngã rưng
rưng
tiếng tu hú nửa chừng vang đứt quãng
vắt bên
đường vỡ vụn ánh tà huy
đêm lạch tạch côn
trùng hoang tặc lưỡi
gốc rạ đồng ếch nhái
nhảy loanh quanh
câu thơ cũ chong đèn soi tóc bạc
chổng
mông lên viết tiếp chữ đời khùng!
không đề tháng sáu
rốt cuộc rồi phải
bỏ ra
chiếc líp sợi sên cái
lốp mòn không xài được
chỉ có điều vất đi
lại tiếc
nên đành lòng tự phế
liệu cuộc chơi
những loại đồng nát
rải rơi
ném vào đâu cũng sợ
môi trường ô nhiễm nặng
xới lại bao điều cũ
kỹ
sẽ mới dần trong
chính mắt ta
vết thương lòng lành
lặn thịt da
thời gian càng lâu vết
sẹo càng mờ dần khi có thể
trách chi đêm trời
chuyển
rã rời đau y hệt phút
lâm bồn
chuyến xe đời bon bon
chở theo bao nhiêu khuôn
mặt người vuông tròn mếu mó
chạnh buồn mỗi khi
hỏng hóc
chợt vui lúc thanh thản
nghỉ ngơi
rốt cuộc rồi cũng
đến nơi
kê chiếc bàn lệch hẳn
một bên gọi là chung số phận
nhặt con ốc vặn vào
khung lận đận
tạo thăng bằng nâng
bước ta đi …
mười lăm năm đi dạy
cỏ ven đường chẳng
chịu tàn
cứ xanh như thể gái đang xuân thì
rộn
ràng mỗi bước em đi
mỗi mai lên cũng như khi chiều
về
ngày mưa thì rất dầm
dề
nghe chừng rất lạnh và tê tái tái lòng
nước
như con nợ lòng vòng
cuốn theo em ngược lên dòng thời
gian
mưa qua rồi nắng ngập
tràn
bụi ven đường bắt đầu bàng bạc bay
từng
làn gió cũng loay hoay
cũng mang theo ít nhiều ngày hanh
hao
mười lăm năm tưởng
chiêm bao
tưởng như vừa mới
hôm nào, hôm qua
cúc ven đường nở
ngàn hoa
phấn son em cũng nhạt
nhòa từ lâu
mười lăm năm tưởng
đẩu đâu
mới vừa đây đã bên cầu chơi vơi
học
trò lũ lượt xa khơi
còn em vẫn một mình
bơi sông chiều …
thức đàn bà
thức đàn bà lẩy
bẩy trong em
hơ bàn tay lên cái nắng tháng tư không đủ
ấm
giọt nước mắt hóa thành vương miện
đội nỗi
buồn ngọn cỏ cú miên man
bến sông xưa nắng cả
dát vàng
ông lái đò tháp thời gian vào mái chèo gãy
khúc
cánh lục bình lờ đờ theo số phận
sóng vẫy
vùng mặc cả hoàng hôn
bóng tre già khuất nẻo
cô thôn
mùa đỗ chín chia ước mơ thành vuông đời
đen đỏ
em trốn giữa thực hư thời con gái
đợi
anh về làm vợ thử một đêm
thức đàn bà len lỏi
trong em
mảnh trăng mười bốn găm vết thương đến kỳ
tái phát
ngọn gió hoang cuối đường lầm lạc
vào
miền xanh con gái ngỡ ngàng
ngày mới đến hoa cỏ
rộn ràng
con ong vẽ một đường vòng quanh giàn
mướp
lời nhạc sến ru nỗi lòng khắc khoải
chìm
trong em lặng lẽ thức đàn bà
chuyện bây giờ mới kể
có những chuyện bây
giờ mới kể
cộng rơm vàng trước lúc hóa phận
tro
cũng đã xanh hàng trăm ngày cốt để
cho đòng
đòng căng sữa hạt thóc no
chiếc áo cũ trước
khi thành mớ giẻ
khoác vào người cho đủ ấm ngày
đông
đôi giày rách chau mày thân dâu bể
mang vào
đời đâu dễ tháo dây oan
mảnh vườn xưa con
chim chuyền làm tổ
trước khi bay bỏ ngỏ tiếng hót
mừng
vài bụi chuối phất phơ cơn bão tố
chụm đầu
nghe dăm bảy quả chín lừng
có những chuyện bây
giờ ngồi kể lại
gót sen em một thuở dấu chân
phèn
đồng sâu hút vãn mùa tu hú gọi
về ăn
cơm đứt quãng giọng trai nghèo
bầy con nít ngồi
khoanh tay chờ đợi
chiếc mo cau rớt thủng ngõ trưa
gầy
chưa kịp kéo tuổi thơ đà trượt mất
đôi
dép cùn một chiếc giấu sau lưng …
thổn thức tiếng ve
tiếng ve nghe rất chi
gần
nấp nơi đâu cũng ran
lần lần ta
con đường thôn bóng
tre ba
bốn năm đứa túm tụm
à í ơi
tiếng ve khẽ chạm lại
thời
chạy ùa khỏi cánh
đồng phơi nắng vàng
chia phe đánh giặc giữ
làng
bên nào thua cõng mây
ngàn diêu dao
tiếng ve se giấc chiêm
bao
ngắt bông phượng kết
vòng trao tay người
sân trường rộn rã
môi cười
tan vào gió cuốn bay
mười phương xa
tiếng ve theo gót phong
ba
cùng cơm áo dắt díu
qua tháng ngày
chiều chiều nâng cốc
rượu say
hai li cạn một li đầy
cụng nhau
tiếng ve be bé vườn
sau
nơi bời bời gió thốc
nhàu áo xưa
em ngồi nghiêng nỗi
nhớ vừa
rơi ra từ nét mực
chưa ngả màu …
tháng 5, 2015
bình địa mộc
em ngồi nghiêng nỗi nhớ vừa
rơi ra từ nét mực chưa ngả màu
chúc mừng bácMộc với niềm vui không hề nhỏ trên Dutule.com!