Người trồng hoa.
Tôi đi trồng hoa
nhà kính
mong manh
nao nao cát tường
nụ hồng chưa nở
cắt cẩm chướng xuân thì
Người trồng hoa
nắng gió sớm chiều
chờ mùa kheo sắc
vạt cúc vàng rực rỡ
ngỡ nắng rơi
Đường đi trồng hoa
quanh co
những ngôi nhà Đà Lạt
xắp đặt như tranh
trường phái ấn tượng
mê hồn
là ân huệ,
cảm hứng,
linh hồn hoa.
Lang bạt.
Xa mái nhà
lang thang
những nơi có nắng
Nhớ nhà khi nơi đây đầy gió
cầm xà-bách
đón ngày tàn với những gì gắn bó
lũ chó
khóc
dang dở chiều
bỏ chúng, tôi đi.
Không con đường.
Con đường đâu rồi?
hành trang đâu?
người đồng hành đâu?
mây đen chắn lối.
Tương lai đâu?
niềm tin đâu?
người thân đâu?
sau lưng tối.
Hứa hẹn đâu?
cột mốc đâu?
nhà ga, bến tàu đâu?
ánh sáng đâu(?)
mây che kín núi
không ánh đèn
mưa giăng sóng dữ
sa mạc
nước đâu, người đâu?
rừng thâm u không khói bếp mái nhà.
Giấu giếm.
Lá trong trang vở
giấu một ngóng chờ
chiếc lá héo khô
Mùa đông mưa buốt
giấu tình thầm
mùa đông buốt giá
Cô đơn...
giấu cô đơn
mùa đông xưa không trở lại
kỷ niệm không đậm lại
nhiệt huyết bị chôn vùi trong giấu giếm cô đơn.
Giọt nóng đâu còn.
Em phản bội
Kỷ niệm đã qua mau
Chỉ tiếc chăng ngày ấy
em chưa xây lâu đài
tôi chưa thất bại
phản bội sẽ làm hai tim đau
Kỷ niệm đâu còn để nghe những lời phản bội
Kiêu hãnh không còn để thấy mộng hư hoang
Hoài bão còn đâu để tự trọng biết đớn đau
giọt nóng đâu còn để tim ứa máu
xuân thì chẳng đẫm hương
nước mắt không còn khóc
tóc không còn dày
môi không đỏ
nên trước phản bội
đời dịu đau.
Chạy theo.
Những lá thư
qua lại
hy vọng chạy theo thiên đường
cô đơn theo mơ mộng
tôi chạy theo em
viễn cảnh ngày gặp mặt
thiên đường không ở mai sau
đành trốn chạy nhau
Những lá thư được lấy ra khỏi kỷ niệm
chui rúc khỏi một thời
sự nhàm chán chạy theo
lẽo đẽo đời nhau.
Đọng lại.
Sẽ tan vào mênh mông bất tận
những lãng quên
tháng ngày
Là nồng nàn
khát khao đang rỉ máu
muốn được ôm em
thức khuya
vì đớn đau chúng ta trớ trêu
lẻ loi yêu
cần nhau
phù phiếm qua mau
đường đời lê thê
hành trình sơn khê
đêm dài u mê
đọng lại trong men sầu
ngày tháng
em.
Nguyễn Văn Phong