BUỔI SÁNG BẮT ĐẦU NHƯ THẾ…
Buổi sáng
Đàn chim rót vào ban công tiếng hót
Lảnh lót
Nồng thiệt
Đánh thức giấc ngủ mình
Có gì diệu vợi khuấy ngực bình minh
Giục mình tung chăn khỏa lên đêm cũ
Say sưa bao nhiêu cho đủ
Cạn sớm này…
Ngẩng mặt nhai mảnh trời trong xanh
Rút ruột phơi dưới hơi sương ngọt lành
Không gian mở ra bất tận
Nhấp ly trà thơm, mình uống!
Thanh sạch từng gốc tế bào
Có gì mà nắng gió xôn xao
Chạm giai điệu slow buổi sáng
Bữa tiệc khơi mời những bông hoa nở rạng
Mật tràn láng khuôn sắc nhụy vàng
Lấp lánh một cung đường
Vắt ngang ô cửa sổ
Rồi khúc nhạc lăn thành từng mảnh vỡ
Hỗn tạp âm âm
Thành phố đã trở mình
Người tất bật áo quần khởi nhịp hành trình
Mình vội vã, nào khác!
Phút chia tay nhiều nuối tiếc
Dắt xe rời ngôi nhà tan tiệc
Cuộc khầu trang thản nhiên bắt đầu.
Nỗi buồn rong chơi
một buổi em quên đóng cửa phòng mình
để nỗi buồn ào ra rong chơi ngoài ngõ
nỗi buồn nhiều như gió
nỗi buồn hiền như cỏ
không đậu trên áo anh
*
nhắc làm gì những ngày xưa mắt xanh
với anh, em có phải tình yêu thứ nhất?
hoa sữa mùa thu nồng nàn chân thật
như em khờ dại phơi buồn lên mắt môi
*
ai cũng có những ngày xưa tuột trôi
nên người ra mới gọi là quá khứ
bàn tay gầy đừng khuấy vào bờ rêu cũ
khóc vụng về trong nắng chênh chao
*
một buổi em bước ra ngoài cửa nôn nao
tự mình cứa lòng mình trầy xước
nghĩ làm gì tình yêu sau, trước
bây giờ, của nhau đấy thôi
*
tại quên đóng cửa nên nỗi buồn rong chơi
không nghĩ suy, không hờn ghen nào dễ
tình yêu muôn đời là thế
bình yên trong từng đớn đau.
BẠN GÁI
Cũng chẳng nhớ chúng mình đã im lặng bao lâu
Ngồi bên nhau ngắm con đường hoa lệ
Người ăm ắp mà ngọn đèn hiu hắt
Bức vách mong manh chạm khẽ tiếng lòng
Bọn mình cùng lớn lên từ mảnh đất nâu
Bao năm đến ký sinh thành phố
Không đổi thay cái dại khờ của cỏ
Mọc thương đau từ nỗi nhớ âm thầm
Cũng chẳng biết chúng mình ngồi như thế bao lâu
Lời đối thoại lưng chừng hữu hạn
Nhưng chưa lần nào chúng mình thấy nhạt
Được ngồi bên nhau, nấn ná từng giờ
Chắc là phụ nữ dễ cảm thông nhau
Hiểu những điều người đàn ông không bao giờ hiểu nổi
Giọng bạn kể xuyên qua đêm tối
Thao thiết về ngày trong trẻo xa xăm
Cảm ơn cuộc đời cho chúng mình quen thân
Gặp nhau cười cười nói nói
Mà mắt mũi như sộc khói
Bạn không cởi nỗi buồn
Sao lòng mình xót xa...
VỚI CHỊ...
Nắng ngược mùa xiên ngang vai áo
Hồ Gươm buồn như mắt heo may
Chị ạ! Hà Nội chẳng có gì hay
chỉ bụi vương đầy mắt em hoe đỏ
Hà Nội chẳng có gì chảy vào nỗi nhớ
phải không?
chị đứng chờ em cuối dòng phố đông
gió xô lên tóc rối bời xơ xác
Những kẻ rong ruổi theo con chữ thoáng gặp
sâu trong mắt nhau
cuộc đời bao điều bể dâu
không thể kể bằng tiếng khóc
Đôi chân vẫn bỉ bền lăn qua mệt nhọc
niềm tin thắp nụ cười
hồn nhiên nào vĩnh cửu trên đời
mặt trời còn lúc thức lúc ngủ
Chị ạ!
không gặp nhau lâu sẽ hóa người lạ
nhưng hy vọng chị đừng quên
Hà Nội không có gì níu giữ áo em
chỉ xin một lời sau cuối
gặp nhiều mặt lạ quá lòng em đã đuối
hứa với em…
mãi là chị, chị ơi!
ANH CÓ MUỐN CÙNG EM
Cớ gì cứ phải nhắc mùa đông
Và nỗi buồn cơn mưa phơi trên bậu cửa
Cuộc đời hai mặt sấp ngửa
Có phải không anh?
Mình lại nói về mùa xuân
Cỏ non hát xanh
Chân trời ngút mắt
Tình yêu là ngọn lửa không tắt
Xẹt trái tim nhau mỗi ngày
Em muốn cùng anh mãi mãi sau này
Tháng năm quàng quanh muôn điều xưa cũ
Dại dột bao nhiêu chưa thấm đau đủ
Cho một tình yêu vốn đã dại khờ
Nên phải quấn quýt bên nhau đi cạn bến bờ
Để thỏa biển lòng còn nhiều khao khát
Bao con sóng trong trái tim em dào dạt
Sẵn sàng hiến dâng
Anh hiểu không anh?
Đừng bao giờ
Đừng bao giờ
Để dang dở con đường
Nhưng... nhỡ anh chẳng muốn cùng em?
Trần Ngọc Mỹ
Cảm ơn
Vivi