Bài giao
lộ.
Giao lộ (1)
Chim
gói xương phơi đầu giao lộ
đợi những ngày đông
gánh chất chồng
em gói bàn tay sầu gõ mở
bước
xuống đời anh tiếng động gần
Buổi
sáng giọt rơi ngoài giao lộ
nước mắt mùa sang đi như
mưa.
Giao lộ (2)
Sáng
thức dậy từ bi ngồi vỡ nắng (*)
bước non xanh giậu
cỏ kết thương lành
em xiêm áo, ngày cần đâu xiêm
áo
anh
đa tình, anh khóc giữa lung linh
Trưa
thức dậy đói xanh xao mặt nắng
rãnh luống phơi mầm
hy vọng rã rời
tay đứng bóng, máu mồ xương im
ắng
môi em rầu nắm đất biển hồ đau
Đêm
thức dậy dài như mùa xưa trắng
gõ lên chân nghe nhức
tiếng sơ đầu
hơi thở lạ trong nôi ngàn sợi đắng
mắt
núi rừng chim chóc lặng yên nhau.
(*): ý khi đọc thơ thy sỹ Phạm Phú Hải.
Giao lộ (3)
Anh
sẽ không viết nổi một bài thơ
khi ban sớm, rúc mặt
ngoài giao lộ
hàng quán ngựa xe tây ta mồ mả
3/4
thành phố khẩu trang xả khói đặc đường
những
khúc giò tái xanh rỉ rả đượm hương,
mùi
phấn sáp,
mùi
hang cùng ngõ hẻm.
Lên
con dốc tô mầu trần thế
lượm nhặt mình ngồi
lại
châm dịu dàng một điếu trần ai.
Đào
liễu (*)
…
Em
ơi,
chiều mưa đào liễu
nụ
mầu nhớ xuân xanh
trên
cành,
hoa
lá,
gọi
anh,
một
dải yếm thắm,
sắc
lạnh tơ lành
tay
người sẽ nở, nương náu vòng quanh
mơ
môi ai hát
liếc
trộm ai nhìn
tóc
em ai gội
chiều
dài trong mắt
tay
mải tìm anh,
điệu
này ai hát
ngồi
chỗ thơm lành
bông
hoa trắng xinh
dáng
buồn em ngắt
đường
sa trầm lặn
gót
rũ tên mình
đời
gõ trắng xanh, rừng chiều mùa lạnh
núi
dựng bàn chân, ngón dài sợi nắng
tiếng
loài chim khôn, cánh dài xoã vắng
bẫy
người thầm lặng, im ắng mây giăng
giữa
chừng em đứng, như là em chăng!
(*): chèo cổ, Đào liễu.
Anh viết cho em một lá thư cuối năm.
Anh
viết cho em một lá thư cuối năm,
không
gửi,
thành
phố sẽ chia xa,
ảo
vọng chúng mình,
những
thổn thức lặng thinh,
chìm
ngủ
chiều
giăng
ngọn
nến già héo úa, anh muốn ôm em chìm vào mưa,
trắng,
trắng
xoã,
xoã
vỡ
nhoà anh, bàn tay đói lả
...
Mãi
chẳng gọi tên, cái ánh nhìn xuyên qua làn tóc thở than
rối bù dài mỏng, ngắm em khi chợt mê mải nhận ra phố
xá vàng xanh tím tái phơi mầu,
ngõ
tối thương mau chất chồng nằng nặng
dáng
hình
bước
ngắn rao đêm,
anh
đã ngóng nghe bao lần thì thào quẩn quanh ghì cái nhìn
gieo neo vào gió
vàng
vạc sương bay, tối mù trong mắt, cánh én cuối cùng bay
quanh mùa xuân đời anh,
vụt
tắt,
lông
vũ tan đi,
ký
ức xương gầy nằm lại,
ai
níu bước mình,
rời
rã trong xanh.
anh
sẽ hát bài ca cuối cùng cho em nhoà đông đỏ nắng,
rách
nát phố vui,
thô
ráp trong anh khuôn mặt rạng ngời,
em,
người
đàn bà thương anh,
...
nhỡ
nhàng
đi
vắng.
Thầm thì.
Tầm
tã,
những
cơn mưa rệu rã mùa đông
đã
đi qua năm tháng lạ lùng
em,
giờ
ngút ngàn vội vã
sẽ
ngó nghía thêm một tuổi buồn,
khoác
lại khăn áo ngước vàng son
trên
vai một dải,
khói
sương phảng phất đường dài
...
Lội
qua mặt người phả cơn mưa vội,
giọt
nặng giọt,
thầm
thì,
chiều
dần chiều_buông lời mờ tối
nhập
nhoè,
nước
mắt,
đi
đi.
Mùa.
Ta
ghé lại đây mùa lỗi mùa
ngày lầy như tiếng sấm
ban trưa
ngựa gieo bờm trắng ngàn năm nữa
gót
lặng về nghe giọng thiếu thừa
Ta
ghé lại đây tình dỗi tình
quê hương ngồi lại dáng
thư sinh
cò vạc theo về chân trắng phố
ta ngủ giấc
mình rất êm xưa
Ta
ghé lại đây một chán trường
thuở người nước mắt
thuở quên thương
chân đi hình bóng như giọt lệ
ai
đứng lại nghe kẻ cuối đường
Ta
ghé lại đây một chân trời
cánh dài vỗ miết buổi
xa khơi
bập bùng một ánh sa lửa đỏ
ngó lại điệp
trùng,
ta
...
hoang
sơ.
Mờ.
Em
sẽ mờ cọng cây đời buổi sáng
những mùa xuân năm
tháng ngỏ trên đầu
anh sẽ bước như cồn cào xanh
rộng
chắp
cho mình một cánh vỗ hoang sâu
Em
có lặng hôn chìm chiều vào tối
mặt hương hoa nở
kín một vuông trời
thương yêu đứng nghe mềm vào cội
rễ
hạt khô cằn,
lăn từng hạt,
riêng mau.
Chèo, ngả, nghiêng.
Đời
lầm lũi
người
lầm lũi
những
bàn tay nghêu ngao lầm lũi
anh,
lầm
lũi,
vào
em,
Một
bông hoa,
rụng
nghiêng
nửa chén trà
rời
vòng say mơ mù điếu thuốc
anh,
rụng rời
mây
khói
trong
em
bên
sân ô cửa, sương
con
mèo vàng nhẩn nha thiếp ngủ
anh
đậy cho mình mi ngày chợp tắt
đêm,
rợp bước vào em
Mai,
những
gương mặt ban chiều, bó gối
anh
gỡ mớ dây leo
bó
lại mình thân phận
mắt
ai bên sông,
xô
ướt
mái
chèo.
Giăng, đan, lấp lánh (Gửi Rêu).
Phố
đèn không giăng mắc, đi đâu
ta
ngồi không thác lũ, quay đầu
dáng
buồn vụt sáng
ngón
mỏi mây đan
mắt
trôi nhung nhớ hàng hàng
thương
yêu nở
phận
những mưa ngàn
ai,
dệt
phút này
lấp
lánh
quên
mang.
Ai ca!
Ngắt
cho ngày dần xuống
thương cuộc dài đang quên
em mọc
trong mùa lạnh
nụ
chớm khóm ưu phiền
Buồn
trên đôi bàn tay
người quay đầu góc ngủ
vỡ những
bọt âm u
sương gieo mình, dốc lũ
Sắc
nâu trong ngày tối
em mầu trong thân tôi
niềm ai ca
ngóng đợi
vệt vẽ vệt lên trời.
(Lạnh, sắc, khi xem tranh của nghệ sỹ. Al Johnson)
Đồng.
Đàn
bò gặm heo may trên cỏ
ngọn
roi chạy nỗi nhớ ra đồng
con
mắt ai dắt ngày ngồi lại
em,
loãng vắng, mờ câm
...
Chiều
đợi chiều, buồn rầu
người
đợi người,
xem
bóng
thân
nhau.
Hoàng
Thu Phố.
Hà
Nội ngoại ô tháng ngày cuối năm, 02/0/2016.