Ơi em hết rồi, hết rồi
Mùa đông xuống thấp rồi em
Với chung quanh màu xám xịt
Anh mất em, đã mất em
Tại sao? không biết tại sao
Chung quanh anh loang đầy vết máu
Máu trào như những đường gươm bật
Chém ngọt anh cùng vết dao đâm
Cũng chẳng tại em, tại anh
Cuộc sống quá nhiều nghiệt oan
Cuộc sống là trào máu họng
Anh đứng bên này van xin
Cho anh một ân sũng nhỏ
Không được rồi, không còn gì
Cuộc tình đã loang rỉ máu
Tìm anh cũng bầm tím luôn
Ngày em xa như sương khói
Anh lại gọi khan lần nữa
Gọi khan em, gọi khan tình
Bây giờ thì tình quay mặt
Anh làm tượng đá trăm năm
Ngóng về em, niềm quay quắt
Hết rồi thôi, hết rồi sao em
Cuộc tình đổ nát hôm qua
Tôi gọi người trong thê thiết
Tình quay lưng
Em vào đời anh bằng quả tim thẳm sâu
Mùa xanh xưa với bao ý mong chờ
Anh kết nối mối tình trong tâm thất
Em là anh và anh cũng là em
Ý nguyện đó chợt bỗng dưng quay mặt
Dứt bỏ tôi em đành đoạn bước ra
Khung cửa nhỏ em đi về sớm tối
Bây giờ tôi ngóng mãi một người xa
Ngóng và mong ơi đời tôi hệ lụy
Mắt hoài trông em trở lại nơi này
Nhưng khi bước chân em còn chưa mỏi
Thì quay về là chuyện của cơn mê
Em hãy sống cho cuộc đời em hở
Hãy yêu người và yêu cả tình nhân
Người con gái chập chờn trong mộng ảo
Là người thương em trong mộng dật dờ
Cuộc phù thế chỉ còn trong giấc mộng
Anh bơ vơ trong những nỗi đau đời
Ơi, sao ta cứ hoài cơn sóng
Vỗ miệt mài những điệp khúc cô đơn
Trần Yên Hòa