MỘT LINH HỒN THUẦN KHIẾT
không có diêm
để nó mơ cây thông noel
lò sưởi
con gà trên mâm tiệc!
thành phố trôi đi
theo dòng người
ánh điện và đèn xe như những ngọn hoa đăng
nó thấy mình lạc vào
vương quốc thần tiên!
mẹ nó nở nụ cười trìu mến
khoác cho nó tấm áo rạng rỡ như mặt trời
sáng mùa đông
bên bức tường chai lạnh
người ta nhìn thấy
một thiên thần gãy cánh!
hai bàn tay nhỏ nắm chặt
(hình như nó muốn giữ giấc mơ)
trên khuôn mặt tím tái
đôi môi tươi như một nụ hoa hồng!
Âm thanh
Chút gì
Vừa rớt vào đêm
Mà sao ta chợt nghe mềm tâm tư?
Chút gì
rơi giữa thực hư?
Ồ hay tiếng nức nở từ cõi không?
Tiếng tim lúa thở ngoài đồng
Hay là tiếng của nỗi lòng tháng năm?
Chừng như
nơi chốn mẹ nằm
Trong thinh lặng sợi tơ tằm chạnh đau !!!
nhẹ nào…em…lắng giọt sầu
vườn sau…mùa cạn…lá trầu vừa khô…
Chút gì
ngừng đập…mơ hồ…
!!!!
Loãng tan vào những xô bồ cuộc chơi…
RỒI NHỮNG GIẤC MƠ BỎ TA ĐI
Những mùa tầm tã cơn đau
những ngày nhớ thương tím lạnh
những đêm lơ láo chợ đời
ta dựa vào bờ vai giấc mơ
thấy mình là cánh chim
phiêu du suốt cuộc đời qua muôn trùng sóng gió
bỗng gặp miền thảo nguyên…
những giọt lệ quyên sinh bên bờ huyễn/ thực
những đòn roi tuyệt vọng ngã bệnh trong căn phòng nhân bản niềm vui
em khoác Dương Y về sưởi ấm khu vườn băng giá
xá lỵ cô đơn tan chảy giữa ban mai lừng lẫy nhu tình
rồi một hôm
những giấc mơ bỏ rơi ta giữa vĩ tuyến bùng cháy và tàn tro
bọn cá kiếm rủ nhau về với lòng đại dương sâu thẳm
ta thê thảm lê mảnh thuyền rách lang thang trên bãi biển không người
bão cát vùi ta thành bức tượng “vọng nhân ngư”
những mùa cuồng nổ sóng
những ngày bão tố vô biên
ta phanh bầu ngực hứng những nhát chém xuyên tầng tầng huyết mạch
khắc khoải chờ ánh dương khởi niệm tự chân trời xám ngắt…
đàn hải âu thảng thốt kêu giữa trùng điệp ba đào
những tiếng kêu bi thiết/ báo cho ta biết:
ở một miền xa xăm nào đó
em
an nhiên bước vào khu rừng sơ cổ
bện tấm áo tầm gai khâm liệm chân tình
…
Phác thảo chiều
có những buổi buồn như chiều nay
tôi muốn viết một bài thơ
bài thơ về sự hữu hạn
ví dụ như về cơn mơ đêm qua
của thằng bé ăn mày
hay như nụ cười trên đôi môi
chưa một lần nếm vị ngọt
của gã điên tôi gặp mỗi ngày trên phố…
đơn giản là như vậy…
bài thơ về con người!
có những buổi buồn như chiều nay
tôi muốn gom những mảnh hồn lá úa
với que diêm
tôi làm cuộc hóa kiếp cho những phai tàn
biết đâu ngày mai đời lại xanh
xanh như đôi mắt người tình một buổi bình minh rực nắng
có những buổi buồn như chiều nay
tôi ngồi im lặng
nghe bông hồng bên khung cửa nhỏ
thủ thỉ về sự hiến dâng
một buổi chiều nào đó xa rồi
hôm đó hình như là mùa thu
người đàn bà trốn chồng ăn trái cấm
trong khu vườn mang tên đam mê
và từ đó nơi người đàn bà gieo hạt giống
đã mọc lên một loài hoa
loài hoa tình ái…
có những buổi buồn như chiều nay
tôi hóa thân làm giọt nắng
cưỡi trên cánh chuồn chuồn
du lịch về bến sông tuổi thơ
tôi thấy trên triền đê
mẹ tôi oằn vai gánh giông tố đường trần
khản hơi rao bán
không một người hỏi mua
chiều lạnh đường trơn
mẹ về…
gió thao thiết
nước nghẹn bờ
có con chim gì đó
không tên
đậu trên nhánh cây vô danh
tiếng hót quặn khung chiều
một thằng bé đầu tóc bờm xơm như đống rơm sau màu gặt
ngây thơ chờ mẹ đòi quà…
trong đôi mắt của nó mênh mông một bầu trời
/bình yên cho đời mẹ…!
Có những buổi buồn như chiều nay
tôi muốn viết một bài thơ
một bài thơ cho đứa cháu nhỏ
“chuyến tàu không bao giờ lạc mất sân ga”…
NHỮNG GHI CHÉP TẠP NHAM
1
đi qua lòng phố chiều nay
chạnh nhớ hơi mưa chiều cũ
thương hàng cây đang đợi chết
bặt tăm những phím chim gù!
say nắng, hạt bụi vật vờ
nhành hoa nằm dài, đợi gió
và tôi chờ người, qua ngõ
chỉ thấy cô đơn, ngợp mùa!
2
Tim người và tim tôi
Chỉ cách đôi làn áo
Mà sao, hai nhịp đập
Cách muôn trùng, chiêm bao?
Tôi thích ngắm mưa rơi
Người muốn nhìn nắng chói
Người mong chờ đêm tối
Tôi khắc khoải, bình minh!
3
Mỗi ngày chúng ta lại mở thêm những cánh cửa
Để mặc những sự sai lầm, tội ác, dối trá…
Tự do bước vào, gieo mầm
Trên mảnh đất ý thức!
Nhưng tại sao
Cánh cửa của trái tim chân thành
Càng lúc chúng ta càng khóa chặt?
4
Ngày chúng ta bắt đầu yêu nhau
Em xinh như nắng mới
Và mỗi sáng tôi đều tết một chiếc vòng
Tình ái lung linh, từ ngàn sợi máu tim tôi
Đeo lên cánh tay em
Và cánh tay đó biết nói
Những lời nói của thương yêu!
Mỗi ngày em đều kể cho tôi nghe
Về những số phận bất hạnh
“mong sao họ có một thiên đàng”!
Ngày chúng ta về chung mái nhà
Em lặng lẽ khởi tạo trong đáy tâm hồn cơn bão
Và mỗi đêm tôi đều tết một chiếc vòng
Đồng cảm, chia sớt …từ những sóng gió cuộc trần
Đeo lên cánh tay em
Và cánh tay đó, im lặng
Ném vào căn phòng hạnh phúc
Những hòn đá sắc cạnh!
Mỗi ngày tôi đều kể cho em nghe
Về những nỗi đau, mất mát và hận thù
Tôi nhìn thấy trên đường
Em dửng dưng ném ra khu vườn ánh nhìn cằn cỗi!
Những cánh hồng héo rũ!
Chúng ta có thể thăm dò đáy đại dương
Phân tích tâm trái đất
Chụp hình vũ trụ
Nhưng suốt đời chúng ta không thể hiểu thấu tâm hồn nhau!
BUỔI CHIỀU. TÔI VÀ HẠT BỤI!
tôi ngồi xuống bàn tay buổi chiều
và bắt đầu tâm sự với hạt bụi
trời lặng gió
bầy cỏ buông đàn nằm ngó những đám mây!
hạt bụi không biết khóc
và cũng chưa bao giờ tự kỷ
dù bản thân là kẻ nhỏ nhoi!
đêm hay ngày
ánh sáng hay bóng tối
đều như nhau
tự do hay ngục tù
vốn dĩ chẳng khác
với hạt bụi!
tôi ngồi xuống linh hồn buổi chiều
và cùng hạt bụi đưa tang những giọt nắng cuối cùng
tôi muốn tìm một loại ngôn ngữ tuyệt đẹp
cất lên bài ai điếu
hạt bụi bảo tôi
mọi cái chết đều tầm thường!
đêm thở ra ngàn hơi thở xám
tôi lặng lẽ trở về căn gác xép cố hữu
hạt bụi tiếp tục cuộc hành trình
tự tại!
gió bắt đầu nổi lên!