đang làm thơ
nửa chừng (…) phát thèm cơm
liền có người đươm cho
lưng bát cơm
phần tôi chỉ việc vất vô microwave
ấn 3 phút
trở lại chỗ làm thơ
nửa chừng/ nghe cả chuỗi âm thanh
từ bụng dưới số 1 chạy
tới số 3
thì cọ sát lên mặt tôi (chỉ số IQ- tôi có thể đoán
là- cả chuỗi âm thanh đấy
thực kì bí
nghe lúc hệt tiếng võng đưa/ có lúc
như tiếng ru hời (không phải điệu chăm- pa
anh inra sara đừng hiểu nhầm!) rồi
cũng nửa chừng
quái
bất chợt đan/ quyện
vào nhau
cả hai thứ âm thanh (!) tạo nên thứ âm thanh
mãi giờ mới nhận ra- của cái loa phường
rò/ rỉ
cực hỗn xược
cứ chực nhảy bổ vào vòm họng
buộc phải tựa hẳn chỗ làm thơ
đang nửa chừng
mắt hoa cả lên/ đầu váng vất
hết sức phức tạp
tôi muốn bày tỏ ngay đây- ý nghĩ
như
mình đang thấy từng hạt gạo uốn éo
theo gió mùa trên các cánh đồng vùng đồng bằng
nam bộ
rồi- từng hạt gạo
phút chốc hóa hạt cơm
không hề đứt đoạn- trong microwave- từng hạt
từng hạt
bò ra khỏi miệng bát
mỗi hạt dài đúng một tấc
wow- với chừng ấy cơm/ tôi đồ
dư sức nuôi lũ con rồng cháu tiên
đủ trỗi dậy
mạnh mẽ (kẻ nào tu cứ tu!)
người tôi ngây ra
ngó ánh đèn vàng từ microwave hắt xuống
nguyên cánh đồng chiêm vùng đồng bằng
bắc bộ
phủ một màu tái tê
ủ dột/ trên bài thơ đang làm nửa chừng
còn nguyên đoạn “hồ chí minh- người
luôn chơi cha
bắt từ già đến trẻ phải gọi chàng bằng “pác”
độc địa!
..
vương ngọc minh.