*NGUYỄN HÀN CHUNG
không đề1
rồi ta cạn hết đời hư
em thành cô phụ anh tu không chùa
mây vàng đã hóa thành mưa
làn sương vẫn khát ôm vừa vòng tay
hạc còn đâu nữa mà bay
lầu trơ bóng xế xứ đầy bụi xe
nhớ em ra đứng vỉa hè
tiếng em ngày chat còn nghe rúi lòng
tan tành đời đá xe không
chắc chi ngày mốt ta còn thấy nhau
lòng như đá mới không đau
lòng anh cứng đến héo xàu thảm thương
anh thì vấn vít mù sương
chiều ra đứng giữa phi trường loay hoay
lối về đông lối về tây
cầm hoài chiếc vé máy bay thẫn thờ
không đề 2
trong đám quần thoa em sáng lên
cho nên ta mới phải lòng em
phải lòng nhưng tới sân ga lại
trả vé quay về giữa nhá nhem
trả vé quay về giữa nhá nhem
thầm thì thầm thĩ hãy quên em
quên là phương tốt cho hai đứa
tóc đã bạc rồi thôi bạc thêm
tóc đã bạc rồi thôi bạc thêm
lòng không tơ tưởng chuyện tình duyên
người như cỗ máy xay gia súc
cú vận hành quen máy sẽ êm
cứ vận hành quen máy sẽ êm
anh hùng mang bệnh cũng kiêng khem
huống hồ ta mới thân du tử
múa mới vài chiêu đã hạ rèm
múa mới vài chiêu đã hạ rèm
hạ rèm đọc lén lá thư em
mình tuy có bại nhưng không thất
em sẽ về thăm khi bóng đêm
Không đề 3
Cuối năm
lịu địu nỗi buồn
giống như đỉa đói
cắn truồng
mình xưa
tình tan tình tán
tưa lưa
người thương mình
vẫn còn chưa
thương mình
không đề 4
Nè em có nói tránh vẫn là hiện thực
mươi mười năm nữa tất nhiên em sẽ già
mắt sẽ xuất hiện nhiều nếp nhăn thâm
xe chỉ luồn kim phải cần có kính
chồng em lúc nào cũng nói với em
khi em cần một chút chồng câu nói lạnh tanh
“Tha cho tôi ,tôi mệt và bận”
Khi ấy đám văn nhân tài tử ấy có vào phây em không
hay ti toe vào nhà mấy con nhỏ
giống em ngày xưa da dẻ trắng như bông bưởi năm roi
mắt biếc môi hồng tíu ta tít tít khen tán loạn xà bần
chúng xem em như người không quen biết
Anh ở đâu lúc đó em biết không
nếu Chúa ,Phật còn bận giảng kinh chưa kịp gọi anh
anh vào nhà em comment chứ hun thành chữ tát
chỉ sợ vào nhà em mà lộn nhà kẻ khác bị con nhỏ chảnh ngu blocks ,unfriend
và anh cũng là người duy nhất vào nhà em
nếu không tin anh em hãy niệm một trăm lần câu thần chú
“ốm tha già thải .Amen.”
Em nói em không cần biết tương lai sau này
vui được bữa nào hay bữa ấy
em biết họ khen bừa nhưng cái bụng nó ưng
chính vì vậy mà các bài tụng ca sến rện vẫn còn sống trên đời
( nói nhỏ với em thơ tình anh nhiều bài rất sến ai khen nhiều khi thiệt tình anh thấy chướng )
nhưng chỉ cần không hề sến với em
vì lòng anh vậy
Anh biết giờ này em đang ăn cơm
một bàn tay xúc cơm một ngón tay gõ phím nhưng gõ cho thằng chết tiệt nào chứ không phải là anh
anh đoán em đang cười mỉm khi bắt gã kia phải hạ giọng cầu thân
ít ai khùng bất cần như anh dù thật sự anh rất cô đơn và rất cần cùng em tâm sự
anh cũng cười mím chi khi một mình nhấm nháp nỗi cô đơn thi sĩ
Giờ này là 0 giờ ở Mỹ
anh ngồi gõ phím mà không nhiều suy nghĩ
vì đó là lòng anh
không có thi pháp thơ nào
hay hơn thi pháp chân thành .
không đề 5
anh từng đùa với em
đàn bà ghét anh nhiều như đàn ông yêu em
anh làm thơ thì nanh nọc chua cay
nhưng lại ưng đàn bà nói với mình ngọt xớt
(dù trong đó có giấu lưỡi dao lam cũng mặc)
em trả lời gì vậy trời, vậy nữa
thơ chúng mình sẽ gói được
cả nước cả lửa cả những cái gì gọi là ngang trái
cả tình yêu
anh không quay gót bước đi
mà anh quay về
về với rong rêu
để còn mãi một chuyện tình quá đẹp
hai người sống chết vì thơ xa nửa vòng trái đất
chưa hề thấy mặt nhau ngoài đời thật
tri âm
yêu nhau sống cùng nhau
suốt đời hành hạ nhau
có phải là hạnh phúc!
không có cái gì mau quên
bằng những trận tình hoan lạc
không có cái gì nhớ lâu hơn
những vạt mây những giọt mù sương vụt mất
bỏ lại mùi hương
trong những câu thơ chất ngất
cái gì đến sẽ đến
cái gì đi sẽ đi
giữ lại không được
cưỡng cầu mà làm chi
đàn bà ghét anh nhiều như đàn ông yêu em
cứ ảo tưởng vậy đi
mà sống nốt mà sống tốt
tà huy
Không đề 6
Anh băng qua mộ địa đời mình
bằng đôi chân của thần chết
anh yêu em là thật
đến từng gốc cây ngọn cỏ chứng mình
nhưng anh sẽ không bao giờ đến với em
bởi anh không muốn mất em
càng không muốn mất anh mãi mãi
không lẽ từng tuổi nầy còn gắng gỏi đa mang
hái một cành phù dung lúc nào cũng rung rinh chực gãy
Mộ địa đời anh không thể là những câu thơ
thơ là lòng anh đấy
không có bóng dáng của sự đãi bôi dối trá
Có thể vợ mình mãi mãi chẳng tri âm
tri âm không thể sống chung cả đời cùng thi sĩ
chắc em đã hiểu vì sao
ngọn gió nam lào bao giờ cùng hừng hực nóng
ngọn gió nờm bao giờ cũng mát tươi
ngọn gió chướng là triều lên sóng dậy
ngọn gió bấc là mẹ già run rẫy
Anh băng qua mộ địa đời mình
kiệu lên vai những bình minh không có mặt trời
cõng lên lưng những hoàng hôn không còn ánh sáng
để đến được với em
em có thể gọi hoàng hôn là chạng vạng
song bình minh không thể đổi thay
anh không muốn mất em mãi mãi trên đời này
đành bắt chước như người xưa
trừu đao đoạn thủy
không đề 7
muốn quên
là phải nhớ thôi
khi không muốn nhớ
biểu trời
cũng quên
không lời thỏ thẻ
một bên
đời ta
từ đó bình yên
xuống phà
sướng ru
vì vắng quý bà
mà
như mèo ướt
cũng là
vắng tanh
Không đề 8
Em ngừng
em chúc anh vui
cái câu cửa miệng
những lời xã giao
Chào em
tôi nói anh chào
cũng câu cửa miệng
làm sao có tình
Thế là
từ đó chúng mình
giống như nước lã
trong bình
rót nhau
Yêu mà
lịch sự làm màu
một là sắp chiến
hai sầu chia tan
Yêu mà
nói quá dịu dàng
là tình yêu sắp lên đàn
thăng thiên
Không đề 9
Em không
thèm mở trái tim
anh còn
lưỡng thưỡng
đi tìm mùa xưa
Cấp ca cấp củm
cho vừa
anh không thấu cáy
khi chưa đủ tiền
Mai này
tới quận tình duyên
anh về
xứ rủ em lên
cúng chùa
Chúng mình
đừng có ăn thua
chỉ xin sư cụ
lá bùa
về sao
*NGUYỄN THỊ BÍCH THOA
Khánh Sơn Một Thoáng Mỉm Cười
Ta về ngắm cảnh núi mây
Ngẩn ngơ suối hát xanh cây trải đồi
Áo lam tịnh giữa cuộc đời
Tiếng chuông vọng núi
Mây trôi viền trời
à ơi! chiếc võng ta ngồi
Bát cơm thanh đạm mồ côi trẻ nghèo
Nụ cười ánh mắt trong veo
Trăng non chớm chạm kinh theo ngộ lời
Ta về ngẫm nửa cuộc đời
Thơ nơi miệng giếng vẽ trời tròn vo
Mảnh đời thường bữa đói no
Sông sâu nước xiết trẻ đo chân mình
Mực xanh
Tay nãi
Tu vinh
Mơ dăm mớ chữ xập xình bão mưa
Khai tâm kinh kệ thiếu ,thừa
Lễ nhân học đạo Thầy vừa tặng ta
Đường về thấp thoáng mưa qua
bóng nghiêng đám trẻ tiển ta
ngậm ngùi !
chấp tay niệm phật mỉm cười
Có gieo neo
Có học Người chữ nhân …
Ta đi chạm cái thật gần
mới hay cái đẹp ,cái cần ,cái cho
Cái vừa thương nhớ
Âu lo
Chợt mơ về những chuyến đò trẻ vui
Khánh Sơn một thoáng mỉm cười
Có sông chảy ngược đời xuôi mấy dòng?
ÁNH NGUYỆT
Người Về
Người về như sương đã tàn đêm
Chưa kịp ru ai giấc ngủ mùi
Đã hẹn cùng nhau giây phút cuối
Mây trăng đầu ngõ vỡ muôn trôi
Người về đem theo lời thơ say
Trăm năm được mấy..., lệ châu mày
Mắt nâu thăm thẳm còn gợn sóng?
Nghiêng ngã lòng ai, những đắng cay
Người về góp bụi, đời viễn xứ
Trăng nước sông hồ đã thương khô
Lối nhỏ chân ai còn in dấu
Vườn xưa lá hát, vẫy tay chào
Người lại ra đi về nơi mô?
Mây trắng đêm nay đến phường nào
Cánh buồm căng gió trời phiêu lãng
Để lại lòng ai có khát khao?
Đá cuội cô đơn tự thuở nào!
Buồn trong sâu thẳm giữa chiêm bao
Hỡi người trong chốn xa xăm ấy
Gởi ở tình quê chút lệ trào?