*PHƯỢNG TRƯƠNG ĐÌNH
NHỮNG ÂM THANH TAN VỠ
(Tặng ĐH)
1.
từng cánh mây rụng . hoảng hốt
ai nghe thấy tôi không?
im lặng.
tiếng đập cánh buồn bã của bầy mối non
làm run rẩy bức tường đêm.
những nốt nhạc soi mình vào câu từ dang dở
bài hát về cuộc hành hương của đàn rắn đuôi chuông
lạc đường trên sa mạc.
ai nghe thấy tôi không?
im lặng.
gã nhạc sỹ lang thang tựa đầu vào chiếc đàn
lắng nhịp thở mưa
những nhánh hoa khuya giật mình
làn hương nhợt nhạt đơm trên những bàn tay gió
lẻn vào giấc mơ những kẻ không nhà
dưới gầm cầu
bầy chuột nằm nhớ về những đóa sao xanh.
2.
tôi bay qua những hải cảng không tàu
bắt gặp những nàng mỹ nhân ngư ngồi trên mỏm đá
ánh trăng vàng lười biếng chiếu vào từng đôi mắt
nỗi cô đơn chảy tràn mặt biển
tôi dừng lại trên tiếng hát du dương
lắng nghe trái tim mình rung lên muôn sợi tơ đồng cảm
tiếng quẫy mình của đàn cá kiếm
làm vụn vỡ vầng trăng
tiếng hát bặt câm
những nàng mỹ nhân ngư vùi thân vào sóng
tôi hóa làm con tàu
giữa hải cảng. bơ vơ.
NHỮNG NGỌN ĐỒI
Vầng dương như khuôn mặt nhểu máu
Lừ đừ di chuyển trên những ngọn đồi. Trọc tóc.
Lũ gió hoang tìm chỗ bám
Trượt ngã vào khoảng lặng bao la.
Tôi như hạt sương sót lại cuối chiều
Mệt nhoài trong cuộc hành trình bất tận
Tìm tọa điểm bình yên trên ngọn đồi nhân thế.
Tất thảy đã lặng câm, tất thảy đã khép chặt bờ mi
Những giấc mơ ngủ chìm trong căn phòng tâm hồn trống rỗng
Đêm nay tôi về đâu?
Những con đường không khoan nhặt tiếng đàn, đồng cảm.
Chỉ bạt ngàn những bông hoa suy tưởng
Âm thầm vò xé tâm tư trên những ngõ vắng, không đèn.
Tôi bước ra từ bình minh của những thảo nguyên
Đi về phía hoàng hôn nơi những dòng sông xanh
Và cuối cùng tôi như gã lang thang
Lạc vào đại dương đêm vô biên buồn chán.
Những cánh cửa tình yêu im ỉm đóng
Gió lầm lũi lê, những chuyến xe khát vọng
Uể oải lăn đi trên con đường niềm tin dần tan rã
Trên sân ga cuộc đời trống trải
Với chiếc đàn còm, tôi kiên trì viết tiếp những bài ca.
NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐAN GIẤC MƠ
1.
Người đàn bà ngồi bên hiên đời
Đan bóng chiều vào tối
Những bí mật trượt qua triền tóc
Mấy mươi mùa xuân, thảng thốt. Phận người.
Từng ngả đường chảy qua miền tim
Từng dòng sông tình yêu trôi qua miền suy tưởng
Người đàn bà ngồi trên thác gió
Đan niềm tin lên tấm áo nỗi đau.
Trong tiềm thức giữa biên giới hoàng hôn
Người đàn bà âm thầm nhìn những cánh chim hồng
Bị thiêu thân trên đỉnh núi
Đêm đêm, đêm đêm
Người đàn bà ngồi trên giấc chiêm bao
Cần mẫn se ngàn sợi len bình minh
Đan triệu vết thương những con đường
Những con đường khuôn mặt hằn cỏ dại
Tiếng thở dài u uẩn
Lẫn trong từng thớ bụi
Xa xa
Xa xa
Vụn vỡ
Những khúc kinh cầu nguyện…
2.
Những lời hứa đang mọc ra từ những đám gai
Những khát vọng rủ nhau trốn về cuối dòng sông tị nạn
Lạnh lùng lạnh lùng
Gió khuya khứa mòn chiếc đò quá khứ
Vầng trăng thổ máu
Từng giọt từng giọt
Như cơn mưa mùa hạn
Nhỉ xuống mảnh vườn tương lai.
Bầy giun dế giấu giấc mơ khờ dại
Sau trùng trùng hỗn khúc tụng ca.
Lũ còng gió cắn nát hồn nhiên
Rải xương mình lên những hạt cát
Khắc khoải ươm mầm những cánh hoa
Mang hình viên ngọc thần kỳ.
Người đàn bà vẫn kiên nhẫn ngồi đan
Sự thật chết dần sau làn vải giả dối.
*TRẦN QUỐC TOÀN
Khả Thể
Ngày sẽ lạnh dần
Bóng mây trôi qua khỏi núi
Nốt nhạc giọt sương
Năm ngón tay gầy ruỗng.
Một người ngủ vùi mười năm trong ác mộng
Bỗng một đêm ngồi dậy bên ánh đèn
Con chuột chạy dưới gầm bếp
Ánh trăng soi trên nóc nhà
Một bông hoa nở lúc mờ sáng
Kim đồng hồ báo thức
Chiếc áo choàng khoác lên mùa đông.
Thế gian treo sợi nắng đầu tiên lên tóc
Đôi mắt mở to nhìn khu vườn
Mười năm trôi trái táo đã chín
Con mèo đã nằm dưới nấm mộ mưa.
Phũ phàng thật!
Người đàn ông nói
Như sống lại triệu nỗi đau nơi ngực
Đứng ở ngoài bờ cỏ dại
Dấu chân rớt lại là chiếc lá cây nhang.
Buồn vẫn buồn
Trái me chua
Con chuột chút chít kêu
Con mèo vẫn hiện về trong ống khói
Người đàn ông nói
Thế gian này thiếu một giọt mưa…
Dù những đêm trời trở trong giấc ngủ
Cơn điên triền miên
Con mèo trèo qua cửa sổ rồi leo qua ống khói
Con chuột buồn nhìn trăng tang.
Ngang qua những mảnh đất xa lạ
Người đàn ông trầm tư về mười năm
Về sự nhầm lẫn trong trí nhớ
Có lẽ đóa hoa và chiếc kim đồng hồ
Chìa khoá mặt trăng và não trạng bầu trời
Khả thể.
Thắp một ngọn đuốc giữa trần con đi
(Kính Dâng Thầy Tuệ Sỹ)
Áo mẹ lấm những giọt mưa
Tháng bảy giấc ngủ buổi trưa không tròn.
Hạt mầm nảy giữa đồng hoang
Chiều nhen bếp lửa đầu non bập bùng.
Con mơ trong chốn muôn trùng
Mẹ ơi con bước lạnh lùng trần gian.
Nhiều đêm tỉnh mộng lệ tràn
Lang thang thành phố con đường trầm mê.
Có linh ảnh chốn bộn bề
Dáng gầy cầm cuốc vốc bờ tử sinh.
Bên con trong lúc một mình
Dấn thân lao ngục rùng mình ngọn lau.
Trời Nam thanh sắc muôn màu
Âm ỉ ngọn lửa đốt nhàu tâm can.
Linh ảnh dặn con lên đường
Bằng hai chân bước qua trường ganh đua.
Mẹ ơi giữa cuộc thắng thua
Thân côi tủi nhục qua mùa tang thương.
Mẹ ơi trong cõi vô thường
Nhìn bằng mắt tuệ tìm phương thoát trần.
Linh ảnh đã hiện muôn lần
Thắp một ngọn đuốc giữa trần con đi