*
Chùm thơ tháng 11.2017
1.- Nguyên nhân
Món trứng chiên đâu có gì đặc biệt
Mà bữa nào
Ngày nào
Tháng nào
Năm nào
Em cũng bắt anh ăn
Trừ cái hôm cãi nhau em cõng con về ngoại
Khóa facebook
Tắt iPhone
Đóng viber
Anh hốt hoảng lao vào google tìm kiếm
Lịch sử li hôn bắt nguồn từ
Trứng vỡ
Trứng ung
Trứng thối
Đặc biệt trứng chiên hoàn toàn vô tội
2.- Ôm nhau đã đủ ấm chưa?
giọt nước
nhỏ xuống mặt bàn
chút lăn ra đất
chút tràn ra hiên
chút dìu dặt mắt lúng liêng
em tì tay vẽ
ưu phiền lên anh
ngoài sân
giọt nắng mỏng manh
nửa hong má thắm
nửa dành môi thơm
nửa nung
chín cọng cỏ rơm
thắp ngôi mộ giấu dỗi hờn đôi mươi
đôi môi
lần lữa nụ cười
vừa rơi lệ đã
thảnh thơi vui mừng
vừa đưa tiễn bước ngập ngừng
vừa quay gót bỗng
rưng rưng như vừa
3.- Về hưu
Thời trai trẻ chở con đi học
Xe đạp trật sên luống cuống tấp vô lề
Nhìn trước ngó sau dăm ba người cùng cảnh ngộ
Quãng đường chia mỗi khúc một hộ nghèo
Sáng mai lên trống trường thôi thúc gọi
Con say sưa học tập với bạn bè
Bố lặng lẽ thò tay vào hủ gạo
Chạm đáy rồi sựt nhớ mới nhận lương
Nay về hưu quây quần bên các cháu
Sáng chở đi chiều thong thả thả đón về
Ngôi trường xưa bây giờ đổi khác
Cô giáo xinh hơn nhưng chẳng chịu lấy chồng
Người gác cổng dường như oai hơn trước
Gắn tai nghe thi thoảng nhếch môi cười
Phụ huynh đến dựng xe chờ ít phút
Bởi đang còn lướt web đọc linh tinh
Thoáng cái hết ba mươi năm có lẽ
Một đời người chóng vánh đến vậy ư
Chiều tan lớp thững thừ ông và cháu
Đi học thêm hay lại phải về nhà
Còi xe tuýt giật mình tôi tự hỏi
Xong xuôi chưa hay chỉ mới bắt đầu
Cành phượng vĩ chau mày bối rối
Chạm ráng chiều đỏ quạch một lằn roi...
4.- Giả sử
khi nào đó
anh đi xa thiệt xa
không mang theo gì cả
ngoài ông mặt trời già nua
giấu sau giàn bếp
lúc đó em sẽ ngồi xuống đất
vẽ một vòng tròn
một tia chớp
một cơ giông
một bầu trời rằn ri
khi nào đó
anh biệt tăm biệt tích
hành trang trống rỗng
ngoài vầng trăng mười bốn thơ ngây
lãng đãng sau hè mỗi khi em hong tóc
em sẽ không nói gì
đợi gió chiều thổi qua
đón lại
vắt lên giàn mướp trước sân
từng sợi mỏng tan
từng sợi ướm vàng
từng sợi mơ màn
khi nào đó
anh chồn chân mỏi gối
muốn quay về với em nhưng sợ mắng
thì hãy vác ba lô quẳng xuống dòng nước dập dìu
biết đâu bên bờ sông dát nắng
em tình cờ giặt áo
vớt nỗi buồn anh lên
vớt tình yêu anh lên
vớt khóm lục bình cô đơn trôi về nơi xa ngái
và
chẳng có khi nào cả
bởi em đã theo anh dẫu chân trời góc bể
mặc hoàng hôn rệu rã
mặc bình minh tím tái
mặc cơn dông bất chợt
hất tóc em bay...
5.- Đấu giá
Em bán em một đồng
Anh mua về giúp việc
Em bán em hai đồng
Anh mua về làm vợ
Em bán em ba đồng
Anh mua về hoàng hậu
Em bán em bốn đồng
Anh kì kèo trả giá
Cuộc thương lượng bất thành
Em cô đơn trăm tuổi
Ngày mai mừng sinh nhật
Lại bắt đầu loa loa
Lần này xin hạ giá
Em bán em không đồng
Cả ngôi làng chết lặng
Như tàn cuộc binh đao
Anh ngày xưa tóc bạc
Giờ lẫn lộn thuê bao
Cước làm tình trả trước
Cước làm vợ trả sau
*MIỆT THỨ LANG
Thăm lại trường xưa
Nay về thăm lại mái trường xưa
Một sớm hai mươi gió khẽ lùa
Ghế đá năm nào phai nhạt chữ
Cây bàng thuở ấy cỗi già nua
Quây quần đám trẻ ôn trò nghịch
Gặp gỡ thầy cô nhắc chuyện đùa
Thấm thoắt hăm ba mùa lá rụng
Nay về thăm lại mái trường xưa.
*NHẬT QUANG
Dạ khúc mùa đông
Đông về rồi đó, em biết chăng?
Hàng thông xanh run run trong đêm lạnh
Mây chập chùng, đan kín vạt chiều giăng
Nghe đêm thở…hắt hiu buồn trống vắng
Những vần thơ lạnh lùng trong thầm lặng
Trỗi cung sầu, đàn lạc phím đường tơ
Niệm Khúc Cuối, nghe chăn gối hững hờ*
Đêm Đông, vẳng tiếng hát ai buồn quá!
Cây khẳng khiu bên đường vội trút lá
Vàng võ khuya, trăng ngả bóng bên thềm
Hương Dạ lý vờn quẩn quanh lối mộng
Chạm nỗi buồn, ta thổn thức… về em.
Nhật Quang
(Sài Gòn)
*NIỆM KHÚC CUỐI. Một nhạc phẩm của Ngô Thụy Miên.