*LÊ KIM THƯỢNG
Viễn Xứ
Xa quê từ thuở thiếu thời
Cho tôi mắc nợ biển trời quê hương
Một mai... dừng bước phong sương
Lui về vui với bình thường chân quê
Người xa viễn xứ sơn khê
Đếm từng kỷ niệm bộn bề trong mơ
Một trời xanh, một màu thơ
Làng xưa, xóm cũ đợi chờ thương yêu...
Nhớ quê... nhớ tiếng ru chiều
“Cầu tre lắt lẻo...” cánh diều đong đưa
Đồng vàng mây trắng lưa thưa
Gió lùa qua mấy rặng dừa mơn man
Cò về, cánh trắng đồi hoang
Chiều lên, nắng xế bàng hoàng liêu xiêu
Xa xa Tu Hú kêu chiều
Vườn em hoa bưởi hắt hiu hương thừa...
Nhớ quê... nhớ lắm chiều xưa
Chín chiều tháng chín, chiều mưa chín chiều
Mưa qua mái cũ thềm rêu
Hương quê, hương đất, hương yêu... chập chùng
Phên tre, mưa gõ rung rung
Đầy trời mưa bụi, mông lung trắng trời
Bạn quê cạn chén đầy vơi
Rượu quê, lều cỏ... quên đời, mù say...
*TRẦN QUỐC TOÀN
Từ cái cây linh hồn
sự có mặt
của tình thương
như tôi đã thấy
trong cơn mưa chiều
đôi chim sẻ trú dưới tán lá đu đủ
tán lá là sự chở che
cơn mưa là quy luật của cuộc đời.
hình ảnh đó làm giàu sự yêu thương
nếu bỏ rơi một sự lương thiện
sự dạy dỗ của người với người
mỗi một cuộc đời là một ngọn đèn
trong căn phòng thiếu ánh sáng
khi đốt lên hiện rõ ngàn đôi mắt
Đang buồn, đang vui...
Nếu có thể
Hãy chong lên một ngọn đèn nữa
Trong tâm hồn đang giá băng kia
như ngọn đèn của lão bà cúng Phật
Từ một trái tim chân thật
bằng cách tự cắt mái tóc để đổi chút dầu
Bà không còn tài sản gì ngoài nó
Khi mọi ngọn đèn đều tắt
Cái ác không thể dập tắt được ngọn đèn vô uý thí
Như đôi mắt chứa mầm sống
Từ những hạt từ tâm.
Gieo và; gặt
Từ cái cây linh hồn...