*Lê Thanh Hùng
Đêm thiếu phụ
Đêm thiếu phụ, giũ hồn trăng khuyết
Bên hiên xưa, gió đổ dập dồn
Tàu chuối nhịp thời gian mê miết
Rụng mơ tình, gõ trượt mái tôn
Vòng sống khép, xui chiều mở đóng
Vẫn hồn nhiên như tuổi trâm cài
Điều gì đến bến bờ ảo vọng
Sao ví dầu... dù có một mai...?
Đêm quanh co, chất chồng gối mộng
Nghe thời gian chầm chậm bên giường
Chiếc lá, giấu giữa trời lồng lộng
Thẩn thờ rơi, phai nhạt làn hương
Thôi buông hết, bao điều chấp chứa
Vỡ toang chiều, sống lại đôi mươi
Quên... đắm đuối, chưa hề chọn lựa
Bùng nổ đêm, trong vắt tiếng cười...
Khai ngộ
Lê nhục thân về ngôi chùa cũ
Sống nốt quãng đời đi hoang
Đêm thiền định thế giới vỡ toang
Tổ Đạt Ma quảy dép
Ta hóa thành tro bụi
Bay vào cảnh giới Niết Bàn.
Thấy Thúy Kiều khỏa thân trơ trọi...
Tiếng dế mèn gọi ta tỉnh giấc.
Một mình trong đêm lạnh chùa hoang
Chuông trống Bát nhã đổ liên hồi.
Lắng nghe mùi tục lụy
Bốc hơi qua cánh cửa Vô Môn.
Thế giới bỗng rỗng rang như cây sáo
Trên tay Phật Krisna
Ta vất áo cà sa.
Lên đường hoan hỷ cùng tiếng vạc
Trong sương sớm!
*Đặng Xuân Xuyến
Đêm cuồng say...
Em nhé, một lần quậy cùng ta
Một đêm giả khướt lướt Ngân Hà
Một đêm vịn cớ vì ta đã
Mà hứng đêm cuồng say với ta?
Ừ, giả lần thôi, đâu chết a
Người ta thiên hạ vẫn thế mà
Thì bởi ả Hằng lả lơi quá
Mà dáng ai kia cứ nõn nà...
Thôi, ngả vào ta, cuộn vào ta
Để đêm thánh thót rót trăng ngà
Để làn gió thoảng loang hương lạ
Để trộn vào ta, nghiến nát ta.
Hà Nội, 2 giờ 45 ngày 01-07-2020