Gánh Hát
________
*Kiu Trương
Tôi đã có một tuổi trẻ hoang dại
Tôi đã có một tuổi trẻ hoang dại
Để biết mình cũng chẳng bằng ai
Đôi chân đi muôn nơi tìm ý nghĩa
Bao chặng đường ghi lại những đam mê
Để giờ đây có phút biết bồi hồi
Xem lại từng tấm ảnh đã đi qua
Chỉ một mình độc hành như kẻ dở
Nhưng sao mà thích thú và hoang ca
Tôi đã điên đi bao năm như thế
Ôi tuổi trẻ tôi đáng nể vô cùng
Thân ngựa sắt tôi phi trong đêm lạnh
Đến một nơi xa lạ lúc tàn đêm
Tôi ngủ lại ở một thành phố mới
Niềm phấn khởi thích khám phá say mê
Tôi đã gặp rất nhiều con người khác
Từ những vùng, miền đất rất xa xôi
Tôi ngồi lại bên họ như người bạn
Nói nhau nghe về cả một chặng đời
Ai cũng có những câu chuyện còn nhớ
Ai cũng có nỗi niềm còn chưa gỡ
Tôi lúc đó trẻ dại có biết gì
Nên mãi sau tôi mới ngẫm nghĩ lại
Ôi chuyện đời nó thú vị làm sao
Tôi đã đi đến những miền đất lạ
Ôm eo biển hú hét thích vô cùng
Giữ tay lái nhưng tim tôi tan trải
Ôi trẻ dại đi hoang một đoạn đời.
______*Vương Ngọc Minh
chữ, nghĩa, ở đây chữ nghĩa của rừng
dưng thơ ập xuống trở tay không kịp, thủ
lũ quạ trong trời ném cứt từng nắm ngoác mồm hú
bưng má riết rống khiến lũ chữ trong đầu mưng mủ
mới hay tình em bấy lâu cuộn trong tôi chả khác lũ
e sẽ quờ quạng rồi thiếp đi khi vừa lúc toan tính
(bình minh, hừm! ước vọng chết tức tưởi theo ngày)
mặt trời nổ chụp xuống bụng đứng cứ luýnh quýnh
ối- thời gian hiện được đặt dọc theo mô- típ giả định
réo vần điệu chúng tới lủ khủ đều cho tay che mặt
(thấy là liền mấy năm tâm trạng rối bời bời!)
hình tượng “bóng chim gầy long đong*” thực se thắt
tôi đuổi theo thể thơ mới tróc nả không hề thắc mắc
dợm tưởng tượng “cây khế đồi cao trổ hết bông*”
mới hay ngôn ngữ đậy tâm tưởng đương gõ bồn đập trống
lơ mơ thấy sông, ấu thời, đò ngang, tiếng gọi khản
dúm kí ức mới vừa- chịu giang tay khứng chuyện vu khống
bình tỉnh hình dung “mưa chiều thứ bảy tôi về muộn*”
liền hàng cột đèn trên cầu bông sa tình huống
tôi vẽ bức tĩnh vật nhại "bữa tiệc li" biểu hiện trận lốc cuốn
trên cái nền toàn cảnh màu đỏ của nhục cảm, nỗi thèm muốn
gõ một mạch ra bài thơ trên mặt laptop nhuốm thống khổ
hễ dừng tay lập tức nghe tiếng kinh, tiếng mõ tủi hổ
trong khi vô thức mãi hoài niệm “bầy quạ đen- khung cửa sổ
mở- một cây cam sai trái*” như thể sự cố.
*chữ trong hai dấu nháy, thơ Phạm Công Thiện.