*Nguyễn An Bình
Đêm trên biển Nha Trang
Nghe tiếng sóng dưới chân mình lặng lẽ
Thật dịu dàng lời biển hát đêm nay
Trăng Nha Trang một mùa trăng quạnh quẽ
Treo trên cành vàng một cốc tình say.
Nghe tiếng sóng thầm thì len vách đá
Lỡ xanh rêu thao thức một đời riêng
Gió hồn nhiên phả vào lòng biển mặn
Úp bàn tay trôi lạc mất ưu phiền.
Nghe tiếng sóng từ muôn trùng xa thẳm
Dội về tim nghiệt ngã dấu dã tràng
Hòa trong biển một tình yêu say đắm
Đêm chưa tàn tình lỡ vội lang thang.
Nghe tiếng sóng trên hàng dương vụn vỡ
Biển và em – sao nở sóng bạc đầu
Đôi mắt biển lạc loài trong đêm tối
Đợi một ngày sóng có cuộn tìm nhau?
Một ngày ở Vạn Giã *
Em ở xa có nhớ để quay về
Đêm nghe tiếng ầm ào trên ghềnh đá
Anh khách lạ một lần qua Vạn Giã
Đứng riêng mình trước cảnh biển bao la.
Ánh đèn khuya thuyền vỗ sóng khơi xa
Chờ mỗi sáng hừng đông về cảng cá
Tiếng cười nói râm ran sao thương đến lạ
Đầm Môn, Bãi Giếng, Xuân Tự, Hiền Lương
Bát ngát xanh đồi núi xứ trầm hương
Mũi Điệp Sơn dài ửng vàng tia nắng
Thật lạ lùng đường nối đường cát trắng
Đâu dấu chân em một thuở đi về?
Chùa Linh Sơn trầm mặc chốn sơn khê
Lòng chợt thấy sao bình yên đến thế
Vạn Giã có gì vui sao em không kể
Để anh loanh quanh cố mãi đi tim.
Một tiếng cười hay ánh mắt con tim
Ly cà phê cóc ven đường cũng nghe ngọt lịm
Đêm Vạn Giã gió chợt lùa qua biển
Anh nghe hơi thở em rất đổi thơm nồng.
*Vạn Giã: thị trấn sầm uất của huyện Vạn Ninh tỉnh Khánh Hòa
Đưa em về Cổ Mã
Theo em về Cổ Mã*
Cung đường đẹp trong mơ
Đèo quanh co hiểm trở
Núi cao sóng vỗ bờ.
Tím mùa hoa muống biển
Rạt rào dưới chân em
Biển xanh và cát trắng
Tình theo nước triều lên.
Gió reo hàng phi lao
Vuốt ve tà áo mỏng
Dãy Trường Sơn thẩm màu
Đổ dài theo chân sóng.
Cùng em về Cổ Mã
Nghe sóng chờ trăng lên
Nhìn hải đăng lấp lánh
Thắp sáng trời biển đêm.
Bình minh trên Đại Lãnh
Đón tia nắng đầu tiên
Bình yên và hạnh phúc
Tình anh dành cho em.
*Đèo Cổ Mã: nằm trên quốc lộ 1A, thuộc huyện Vạn Ninh tỉnh Khánh Hòa. Nơi đây có mũi Đại Lãnh đón ánh bình minh đầu tiên của Việt Nam.
_______
*Đỗ Quang Vinh
Chắp
Ta chắp vá ngôn từ
thành mảnh áo choàng rách rưới.
Khoác lên người em,
mà mùa đông thì quá lạnh
mùa hạ lại quá nóng.
Lót giường không đủ êm,
làm chăn chẳng đủ ấm.
Ta trải lên thềm nhà,
con mèo nằm ngủ trưa.
Rồi con mèo đi mất.
Ta phủ lên mảng tường đổ nát,
ta vắt qua những bụi cỏ dại,
ta tặng cho vị khách qua đường.
Kẻ hành hương mang nó đi xa, xa mãi.
Ta chỉ cho người mảnh nào là nụ cười,
nhưng ta quên bảo mảnh nào là nước mắt.
Có lẽ sẽ lau lệ của một cô gái vô danh,
có lẽ sẽ bị gã đàn ông trong cơn ghen xé rách.
Mà có lẽ cũng chẳng được ai đoái hoài.
Cho đến khi đường may bục chỉ.
Những từ ngữ theo gió lang thang
nếu là mưa thì chúng sẽ rơi,
nếu là khói chúng sẽ bay khắp tầng trời thăm thẳm.
Nếu là ta,
ta nằm dưới nắng ấm...
Chờ một nụ cười,
chờ một dòng nước mắt.
Chờ mảnh áo choàng
đã phiêu bạc trăm năm.
Rắn
Con rắn ngủ giữa cánh đồng hoang,
dưới những trảng cỏ
xác xơ xào xạc.
Nếu bàn chân em lỡ dẫm vào,
nếu một buổi chiều hoàng hôn em choáng ngộp bởi vẻ đẹp của bầu trời
và anh quên nhắc em trở về mặt đất.
Nhát cắn sẽ tựa một nụ hôn,
nọc độc dịu dàng như mật ngọt.
Vầng trăng non xiêu đổ,
những áng mây rơi ngang,
em với tay chạm đến vì sao xa nhất.
Con rắn oằn mình, cuộn tròn trên bắp đùi mềm mại.
Như đã từng ngủ cùng Olympias,
như đã từng quấn trên cổ tay Cleopatra,
như Ichchhadhari ôm chặt viên Mani,
như đại xà bảy đầu giữ giấc mơ của Vishnu bồng bềnh trên biển sữa.
Con rắn mang theo hơi thở cuối cùng của em,
cất giấu nó trong cõi lặng im bí ẩn.
Anh vội vã đuổi theo sau.
Lao vào hang sâu, núi cao, rừng thiêng, vực thẳm.
Bỏ lại xác thân em nằm trơ trọi dưới nắng ấm,
bên những trảng cỏ,
xào xạc xác xơ...
Si mê
Khi mắt em gói trọn vầng trăng
cả vũ trụ nằm trong đáy giếng.
Anh là đứa trẻ lần đầu nhìn xuống,
anh là kẻ già nua cứ mãi muộn màng.
Anh là vị vua không ngai báu lang thang,
anh là tên ăn mày một đêm trèo lên giường hoàng hậu.
Khi rèm mi khép lại,
và khoảng trời ẩn giấu.
Anh là tên trộm,
thấy châu báu ngọc ngà mà vẫn nghĩ là sỏi đá vô tri.
Khi những ý nghĩ cuốn tâm trí em đi,
tựa bầy chim mộng du giữa cơn di trú.
Anh là gã thợ săn si mê,
anh là con dã thú nằm dài mỏi mệt,
anh là kẻ báo thù bị thương chờ chết.
Anh là một thằng ngu
há miệng nuốt trọn thế gian,
nên rách toạc hình hài!