Khúc hát của người dở hơi
Xin tắt hết mọi vầng trăng giả dối
tôi hát bài ca phố xá về làng
em hãy cào rơm dọn đồng và đốt
chúng ta ghì nhau cho chết giữa hồi quang
Xin những bình vôi và cau trầu
son sắt đỏ
ngày rộng thênh thênh má thắm môi hường
tôi liều lĩnh trèo lên cây cau cao vời vợi
hái buồng dầy rồi thả xuống chết yêu đương
Chết lãng xẹt, chết lùng khùng em ạ
có ích gì đâu những chuyện quê mùa
thời nay sống khôn nhiều hơn chết dại
xuôi ngược đụng đầu bao cuộc ăn thua
Vùn vụt ngày đi
bóng người vùn vụt
những gương mặt đỏ phừng
những gương mặt chân tu
thu ngày xưa em giấu phương nào vậy
một cánh cò đêm chìm khuất sương mù
Hát là để... dại khờ tươi xanh mãi
thân tôi hoàng hôn chập choạng lắm rồi
giả dối vầng trăng báo giờ nguyệt tận
con mắt cay xè khản tiếng gọi thu ơi!
Hào phóng
Xin một lần hào phóng
ném nụ cười vào tôi
dù nhặt chút mắt môi
có khi thành giọt lệ
Mười năm mười năm nữa
hoang mạc một bãi đời
rồi đến lúc chính tôi
cũng tập tành hào phóng
tôi ném tôi vào đất
đợi cỏ ngày lên xanh.
Tháng 11/ 2016
Hồi Quang
Chẳng thể nào thức dậy sớm hơn mặt trời thức giấc
bình minh cho em phải vay mượn mặt trời
tôi chỉ có một bình minh ký ức
từ độ quê nhà câu hát đẩy vòng nôi
Những thiên thần vá áo non sông
hình hài âm thầm thân cò thân vạc
mặt trời mọc bên trong lồng ngực
ngọn lửa đốt đồng lãng mạn khói vu vơ
Tiếng lanh canh gáo dừa khua vào mái, vào chum
cả tiếng vo gạo, tiếng thổi phì phò
lách tách nổ từng que củi
bình minh ngời ngời từ tiếng reo của lửa
môi mẹ cau trầu đỏ quạch trước hừng đông
Chị gánh nước đêm đêm là những chuyện chơi
trăng chị gánh về nuôi giấc mơ là chuyện thật
tiếng gầu va vào thành giếng khuya bật lên thanh âm vô tận
mặt trời mọc trên môi người không kể ngày đêm
Chuyện cây và người chia những nỗi đau
ngày mẹ mất băng tang đeo cả vườn cây
như đeo trên đầu trẻ nhỏ
trầu rụng vàng sân nỗi buồn có thực
tình đất nghĩa sông ai trả hết bao giờ
không trả nổi nên đá biết thay người
tạc lời nguyền trống mái
không trả nổi nên đá biết thay người
khắc cốt vọng phu
không trả nổi nên đá biết thay người
ghi xương phụ tử
rêu xanh ơi! tôi cúi lạy triệu lần
Chẳng thể nào thức dậy sớm hơn mặt trời thức giấc
bình minh cho em phải vay mượn mặt trời
tôi từ buổi hừng đông đỏ hỏn
con mắt đói lòng ngong ngóng sợi tao nôi.