Trò Chuyện Trên Mạng Với Nhà Văn Hoàng Chính (Kỳ 9)

12 Tháng Ba 201212:00 SA(Xem: 11856)
Trò Chuyện Trên Mạng Với Nhà Văn Hoàng Chính (Kỳ 9)


hc_0-content-content


Nini:

 

Với một nhà văn, có thể xem câu chữ như một người bạn, người tình, người vợ...Vậy có bao giờ ông bị người bạn, người tình, người vợ đó phản bội chưa? Ngược lại, có khi nào ông khinh bỉ, chán ngán, muốn phản bội người bạn, người tình, người vợ... đó không?

 

Hoàng Chính:

 

Tôi tin ngôn ngữ; câu & chữ không phản bội người viết nếu người viết chọn lựa chúng thật tỉ mỉ, khó khăn; như khi kén vợ, lựa chồng; hoặc ít ra là như khi chọn bạn. Bạn (bè) còn có lúc đâm sau lưng nhau, câu & chữ thì không. Khi việc chọn lựa đã xong, chữ với câu nằm đúng nơi được sắp xếp, không tự ý đổi dời, không cố tình rong chơi. Câu & chữ không đổi trắng thay đen như con người.

 

Tôi cũng tin câu với chữ chỉ đổi thay khi bị con người cưỡng bức, áp đặt. Và nếu có buộc phải thay đổi, ý nghĩa của câu & chữ chỉ thay đổi sau một thời gian dài hay cuối những biến cố mang tính chất đổi đời. Những thay đổi ấy không do câu với chữ gây nên. Hai chữ “vô tư” là một ví dụ. Bao giờ nghĩa của nó cũng là… vô tư. Có thay đổi chăng là cách người ta sử dụng nó. Người ta không cư xử với nó một cách ngay thẳng, không thiên vị

nữa, người ta cứ vô tư bẻ cong ý nghĩa của nó qua cách sử dụng tùy tiện. Thế là ở ngoài nước và ở miền nam trước kia, vô tư là vô tư; bây giờ trong nước, vô tư thành tỉnh queo, coi như không có gì xảy ra hết.

 

Vậy đó, chữ không phản bội người viết, chỉ có người viết, người nói dùng câu & chữ không đúng, đã trở thành kẻ phản bội câu và chữ.

 

Dù chữ & câu không phản bội người viết nhưng lại biết làm khó người viết nếu người viết trân trọng chúng và chịu khó vất vả với chúng. Nhiều người làm thơ, viết văn bỏ bao nhiêu thời gian để tìm cho được một chữ, một câu đắc ý. Cái khoảng trống nằm mãi trong đầu cho đến khi chữ mình tìm như người thiếu nữ chịu vén tấm màn bí ẩn, mở hé dung nhan; hoặc cho tới khi mình như gã lang bạt, níu được vạt áo cái người lạ lẫm. Những chữ, những câu bắt gặp như nợ, như duyên ấy sẽ không bao giờ phản bội công lao ngậm ngải tìm trầm.

 

Ngôn ngữ là phương tiện giúp diễn đạt điều mình muốn tỏ bày; tôi cho rằng khi chữ mình chọn không biểu lộ được ý mình, hoặc làm người nghe hiểu khác đi cái ý mình muốn nói, đó là lúc câu & chữ trở mặt.

 

Câu với chữ nhiều khi gây họa cho người nói. Một lần kia chuyện trò bên ly cà phê với những bạn văn và vài

độc giả thân quen. Tôi trầm trồ câu thơ của Nguyễn Tất Nhiên: Thế nào rồi em cũng bỏ tôi, như những hoàng hôn bỏ mặt trời. Tàn cữ cà phê, ra tới chỗ đậu xe, tôi bắt gặp cô độc giả ngồi chung bàn ban nãy. Cái đầu nghiêng nghiêng, tóc rủ che nửa con mắt trái. Cái giọng thì thầm, đủ một mình tôi nghe. Em sẽ không bao giờ bỏ anh, dù mặt-trời-anh có tắt!

 

Rồi tất tả bước đi.

 

Rõ ràng là những câu ấy, những chữ ấy hại tôi, dù tôi không vẽ vời ra chúng.

 

Tuần nào tôi (và nửa kia của tôi) cũng phải ghé nhà sách ít là một lần. Nhà sách và thư viện là những khoảng không gian cần thiết để con-cá-tôi ngoi mình lên thở. Tôi thường đứng ngẩn người ra trước những cuốn sách mới xuất bản. Đám tác giả quen tên. Tôi mân mê sách họ trên tay. Lòng nát nhàu như chiếc áo bị vò, giặt; rồi xoắn lại như lúc bị vắt, cạn kiệt cho khô. Và tôi thầm rủa cái anh, cái chị nhà văn (khốn kiếp) viết không biết mệt (mà lại viết hay) kia. Trở về, lòng tôi võng xuống cơn trầm uất. Tôi ghét tôi, tôi ghét những chữ, những câu tôi viết; tôi ghét lây cả cái tiếng Việt không ai buồn đọc kia. Tôi chán viết. Tôi phạt mình bằng cách bắt mình dịch truyện của thiên hạ qua tiếng nước mình. Mấy chục truyện ngắn

và trích đoạn truyện dài đăng trên tạp chí Da Màu (damau.org) là chứng tích của những lần hành xác ấy.

 

Vài hôm sau tôi mới hoàn hồn; tôi mới “lại người”; và tôi lại thương cái ngôn ngữ mình bập bẹ từ thuở ấu thơ.

 

Và tôi lại hí hoáy viết nhăng viết cuội.

 

Rồi lại đến nhà sách; rồi lại mân mê những cuốn sách trên tay…

 

Bạn Nini thân mến, đôi khi những thứ không là văn chương khuấy động sự bình yên khiến tôi ghét lây chữ nghĩa. Ấy là những bài kinh tán tụng nhau đượm mùi khói món xào, món nướng; nồng mùi bia, mùi rượu trên bàn nhậu; ấy là những bùa ngải tung ra quanh những dây thắt lưng quần nới lỏng thành những tác phẩm văn chương “đương đại”; ấy là những thứ không là văn chương xì xào, bôi bác văn chương khiến - chẳng riêng gì tôi, mà - bất kỳ ai có dịp đọc qua đều thấy ngậm ngùi cho cái chốn từ lâu vẫn được mệnh danh là “gió tanh mưa máu.”

 

Ấy là lúc câu với chữ bị thù đến thâm tím cả ruột gan.

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
27 Tháng Mười Một 201512:00 SA(Xem: 5658)
Thưa ông, hôm nay tôi có mấy câu hỏi nhỏ gửi cho ông đây. Đó là tôi có đọc “Khói trắng thiên đường” của ông và thấy ông có ghi lại một vài đoạn thơ của ông. Tôi rất thích mấy đoạn thơ ngắn ấy. Vậy ông có thể vui lòng cho tôi biết:
05 Tháng Mười Một 201512:00 SA(Xem: 6540)
Hầu như mọi người đều nhận thấy tiểu thuyết hay truyên dài của ông thường dựa trên những dữ kiện thực. Phần hư cấu có rất ít. Vậy cá nhân ông đánh giá thế nào về những truyện hoàn toàn được xây dựng trên hư cấu?
06 Tháng Mười 201512:00 SA(Xem: 6850)
Tôi theo dõi gần như khá đầy đủ những tác phẩm ông đã xuất bản. Do đấy, tôi được biết ông từng gặp khó khăn với một vài tác phẩm của mình. Vậy thì đứng trước những khó khăn ấy ông đã có thái độ nào?
07 Tháng Tám 201512:00 SA(Xem: 6671)
ông sẽ nói đôi điều về tình ái với bạn đọc chứ? Nó xuất hiện, xoa dịu, chữa lành những bi kịch khác ra sao, nó có nhất thiết tồn tại trong một tác phẩm không, và liều lượng, vai trò của nó như thế nào góp vào thành công của tác phẩm
24 Tháng Bảy 201512:00 SA(Xem: 6221)
Có người cho rằng truyện ngắn là một mảnh của truyện dài ngắt ra. Ông có đồng ý với quan niệm này hay ông có quan niệm khác? Nếu ông có quan niệm khác thì xin ông trả lời rõ ràng cho tôi được hiểu.
09 Tháng Bảy 201512:00 SA(Xem: 6828)
Ông Du Tử Lê nói, ông là người rất giầu có về vốn sống. Từ đó tôi có 4 câu hỏi nhỏ mong ông trả lời đó là:
02 Tháng Bảy 201512:00 SA(Xem: 6110)
Tôi có mua và đã đọc cuốn “Khói trắng thiên đường” của ông. Câu hỏi của tôi là ông có thể cho tôi biết là có bao nhiêu phần trăm sự thật trong truyện này?
25 Tháng Sáu 201512:00 SA(Xem: 10502)
Nhà văn Đào Hiếu sinh tại Tây Sơn, tỉnh Bình Định. Tốt nghiệp cử nhân văn chương, đại học Văn khoa Sài Gòn 1972. Sau năm 1975, ông công tác tại báo Tuổi Trẻ và nhà xuất bản Trẻ... Cùng gia đình, ông hiện sống tại Sài Gòn
24 Tháng Năm 201512:00 SA(Xem: 7041)
Thưa ông: Những đề tài đó có xuất phát từ những cảm nghiệm cá nhân của ông không? Nếu có thì chừng bao nhiêu phần trăm?
04 Tháng Năm 201512:00 SA(Xem: 6970)
Kim Loan : Thưa anh, theo tôi nghĩ, người viết phiếm như ông thì bất cứ lúc nào, đi đâu cũng lắng tai nghe, thâu nhận...để rồi về viết. Như thế đời sống lúc nào cũng lăm lăm dòm ngó mọi chuyện để viết, thế thì chán chết. Chẳng lúc nào mình sống thoải mái, phải không thưa anh?
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 8841)
Loạt bài của Nguyên Vũ / Vũ Ngự Chiêu được độc giả, nhất là giới quân nhân đón nhận nồng nhiệt
(Xem: 17105)
Ông là một nhà văn nổi tiếng của miền Nam.
(Xem: 12306)
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
(Xem: 19043)
Với cá nhân tôi, tác giả tập truyện “Thần Tháp Rùa, nhà văn Vũ Khắc Khoan là một trong những nhà văn lớn của 20 năm văn học miền Nam;
(Xem: 9213)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 695)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 1071)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 1241)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 22541)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
(Xem: 14077)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
(Xem: 19224)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 7934)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 8859)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 8523)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 11107)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 30763)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 20841)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 25556)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 22940)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 21780)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 19832)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 18083)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 19293)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 16951)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 16137)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 24548)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 32005)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 34954)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,