VŨ NGỌC GIAO - “Kê minh nhật tân” và người đầu tiên dạy tôi viết chữ Nho

24 Tháng Giêng 20235:40 SA(Xem: 1467)
VŨ NGỌC GIAO - “Kê minh nhật tân” và người đầu tiên dạy tôi viết chữ Nho

“Kê minh nhật tân” và người đầu tiên dạy tôi viết chữ Nho


Tôi gọi ông là ông ngoại. Ông là cha của mẹ sau tôi. Ông là nhà hoạt động văn hóa, nhà nghiên cứu sân khấu, nhà hoạt động Tuồng - Giáo sư Hoàng Châu Ký.

Tôi yêu thích chữ Nho từ những ngày còn rất nhỏ, tôi có thể ngồi hàng giờ say sưa lật đi lật lại, xem những trang viết bằng chữ Nho của chú tôi để lại. Tôi có người chú đã mất khi tuổi đời còn rất trẻ. Năm tôi lên 4 tuổi chú đột ngột ra đi, để lại những trang viết dở dang. Đến tuổi biết đọc, biết viết, tôi đã yêu thích những nét chữ Nho của chú tôi qua những quyển vở chú tôi. Trên những trang giấy pơluya hồng, chú tôi viết chữ Nho theo hàng dọc, những nét chữ mềm mại, bay bướm bằng mực Tàu, mà ngày đó, trong trí tưởng tượng non nớt của tôi, đó là những hình tượng được ghép lại. Từ những hình tượng đó tôi bắt đầu tưởng tượng, ví như một ngôi nhà (gia) phải có cái mái bên trên, một người mẹ (mẫu) phải mang đứa con trong bụng, một con chim (điểu) phải có đôi cánh lông vũ... Điều đó đã khiến tôi thích học chữ Nho và muốn được ai đó dạy cho mình.

Năm tôi 14 tuổi, ông ngoại tạm dọn về sống cùng gia đình tôi. Trên cái bàn làm việc luôn ngổn ngang tài liệu và bản thảo, mà nhiều lần tôi đã táy máy nghịch vào, khi mân mê cái gạt tàn thuốc bằng thủy tinh, lúc tò mò cầm xấp bản thảo của ông lên xem khi ông đi vắng. Có lần trở về ông biết, ông gọi tôi lại và hỏi “Con nghịch gì trên bàn của ông?”. Tôi biết mình sai nên im lặng. Ông nói tiếp “Ông bừa bộn trong cái trật tự của ông, giờ ông nhắm mắt lại, con thử bảo ông lấy cái gì trên bàn, ông lấy cho xem!”. Ý ông muốn nói với tôi rằng, bàn làm việc tưởng như bừa bộn của ông, tất cả đều được sắp xếp một cách riêng. Ông rất nghiêm khắc khi ai đó chuyển dịch vật dụng và bản thảo trên bàn làm việc. Rồi ông hỏi tôi “Trên bàn làm việc của ông, con quan tâm cái gì nhất?” Tôi trả lời ngay “Con thích xem chữ Nho ông viết”. Ông cười hiền lành và hỏi tôi có thích học không, ông dạy. Tất nhiên là tôi gật đầu.

Từ ngày đó, ngoài giờ làm việc và đọc sách, ông dạy tôi viết chữ Nho, mỗi ngày ông viết mẫu cho tôi chừng năm chữ và giảng giải sao cho tôi dễ tiếp thu, dễ nhớ nhất. Tôi còn nhớ chữ đầu tiên ông dạy tôi là chữ Nhất. Ông bảo: Chữ Nhất chỉ một nét gạch ngang, nhưng nếu viết không đẹp, không đúng, sẽ không thể nào viết những chữ sau đẹp được.

Quyển vở tập viết đầu tiên tôi bao bằng một tờ giấy màu đỏ, trên đó tôi nắn nót viết tên mình bằng chữ Nho, do ông viết mẫu. Lần đầu nhìn tên mình viết bằng những nét uốn lượn, tôi thích lắm, vậy là càng chăm tập viết mỗi ngày. Những nét đầu tiên ông dạy tôi là chữ phải viết sao cho gọn trong một ô vuông, mới đẹp. Nét ngang kéo từ trái sang phải, nét sổ thẳng kéo từ trên xuống, nét hất đi từ trái sang phải, nét cong kéo xuống từ phải qua trái, nét móc, móc lên ở cuối các nét. Khi đã nắm vững thủ pháp, mới bắt đầu tập viết nét thanh, nét đậm. Ngày đó, những nét chữ đầu tiên tôi viết nguệch ngoạc, vụng về nhưng ông vẫn khen và động viên tôi. Ông khen tôi còn nhỏ mà đã yêu thích chữ Nho, vậy là tốt.

Mỗi năm Tết đến, gia đình tôi luôn treo những câu đối đỏ trong nhà. Những chữ Xuân - Phước - Lộc - Hỷ cũng được dán trên các bình hoa để trang trí. Những chữ Nho bay lượn đó đều do chính tay ông viết. Bằng cây bút lông chấm vào cái nghiên đã mài sẵn, ông viết nhanh như gió, nét chữ uốn lượn, mềm mại như nước chảy mây trôi.

Còn nhớ, năm Ất Dậu 2005, bố tôi tròn 60 tuổi, ông đã viết chữ Nho trên giấy điều để gia đình tôi treo trong dịp xuân về. Nét chữ thanh thoát, rất đẹp: “Kê - Minh - Nhật - Tân”. Tạm dịch: Gà gáy sáng, một ngày mới đang đến. Ở ông, tôi luôn nhìn thấy tinh thần lạc quan, vui sống. Và những người sống gần ông cũng được ảnh hưởng tinh thần này.

Làm việc nhiều và hút thuốc liên tục, nhưng nếp sinh hoạt hàng ngày của ông rất điều độ. Ông chăm rèn luyện thể thao và tập võ. Sáng nào thức dậy tôi cũng đã thấy ông tập võ và chạy bộ quanh vườn, vừa chạy vừa hít thở. Sau đó ông tắm, ăn sáng và ngồi vào bàn làm việc. Thỉnh thoảng, để thư giãn ông đứng lên hát, những đoạn trong vở tuồng mà tôi từng được xem, hai tay và chân ông di chuyển rất thuần thục, điệu bộ như vai diễn trong các vở tuồng ông sáng tác và chỉnh lý như “Nghêu, sò, ốc, hến”, “Sơn Hậu”, “Thị Kính”... Tôi ngồi xem, bật cười vì điệu bộ của ông chứ không mấy quan tâm đến tuồng, vì với tôi ngày đó, sân khấu tuồng là nơi chỉ dành cho người già, còn trẻ con thì chỉ thích phim, nhất là phim hoạt hình.

Ông sống cùng gia đình tôi một thời gian, sau đó chuyển về nhà riêng, ngôi nhà ông đã ở cho đến cuối đời. Và vì thế việc học chữ Nho của tôi theo đó cũng bị gián đoạn.

Vào những năm 90, khi thành phố Đà Nẵng bắt đầu xuất hiện trung tâm dạy tiếng Nhật đầu tiên: Trung tâm Nhật ngữ Sakura. Tôi đã đăng ký và theo học tiếng Nhật tại đây, cũng là khóa đầu tiên của trung tâm. Tôi học tốt ngoại ngữ này cũng nhờ một phần tôi làm quen với chữ Nho từ trước. Tiếng Nhật có ba loại chữ, là Hiragana, Katanana và Kanji. Chữ Kanji được viết theo lối chữ Nho. Khá nhiều người không hiểu vì sao tôi có thể thuần thục chữ viết này ngay từ những ngày đầu theo học tiếng Nhật, đó chính là nhờ tôi đã được học chữ Nho từ trước. Và, ông chính là người đầu tiên dạy tôi.

Một thói quen tốt đã theo tôi đến tận bây giờ, đó là lối sống kỷ luật và tinh thần thể thao tôi đã học được từ ông. Tôi đã duy trì tinh thần đó cho đến tận hôm nay. Thể dục và chạy bộ mỗi ngày, cũng như nếp sinh hoạt khoa học và kỷ luật tôi đã đặt ra cho chính mình trong công việc và rèn luyện.

V.N.G

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
02 Tháng Tư 202411:21 SA(Xem: 251)
Một hồi chuông tan với nhang tàn, thỉnh Chú một đoạn ghé bến Hư Không với Thầy, rồi về đoàn tụ cùng Nam Long, với Sài Gòn thương nhớ!
25 Tháng Ba 202411:34 SA(Xem: 264)
Thái Thanh hát bên Phật Di Đà những lời kinh trong suốt, vô ngôn.
14 Tháng Ba 20245:55 CH(Xem: 354)
Hôm nay là ngày mở cửa mả của anh (31/01 (2024) mà em vẫn chưa thực sự tin là anh đã đi xa.
29 Tháng Hai 20248:09 SA(Xem: 344)
Thơ Phan Xuân Sinh không có những mộng mơ vì đời không cho anh có thời giờ mộng mơ. Anh rất thực tế nên thơ của anh rất đời, rất hào sảng.
18 Tháng Hai 20244:13 CH(Xem: 599)
Ngược lại Mai Thảo chưa ghét bỏ ai bao giờ. Anh chửi, như một thói quen, một cách mắng yêu, chỉ trong bàn nhậu.
08 Tháng Hai 202410:14 SA(Xem: 569)
Rất nhiều nhạc sĩ tài danh đều bắt đầu bằng tự học, không qua trường lớp đào tạo, và Phạm Đình Chương cũng không ngoại lệ.
25 Tháng Giêng 20249:11 SA(Xem: 865)
Tôi thả những cánh hoa nghệ thuật bay theo chiều gió, chẳng biết có cánh nào rơi vào bàn tay thân ái của kẻ sĩ?
11 Tháng Giêng 20249:16 SA(Xem: 594)
Có lẽ tôi hiểu ra “ga Suối Vằn” ở đâu rồi./ Đó không chỉ là một địa danh hư cấu, mà chính xác hơn: một địa chỉ để tìm đến văn chương.
28 Tháng Mười Hai 202310:56 SA(Xem: 528)
Người ta thường gọi Dương Bích Liên là họa sĩ của Hà Nội.
21 Tháng Mười Hai 20231:37 CH(Xem: 554)
Chàng vẽ đẹp, tranh chàng mượt mà, màu sắc êm dịu, đường nét mềm mại, ánh sáng mạnh, bố cục lạ.
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 17098)
Ông là một nhà văn nổi tiếng của miền Nam.
(Xem: 12305)
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
(Xem: 19035)
Với cá nhân tôi, tác giả tập truyện “Thần Tháp Rùa, nhà văn Vũ Khắc Khoan là một trong những nhà văn lớn của 20 năm văn học miền Nam;
(Xem: 9206)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 8380)
Mới đây, có người hỏi tôi, nếu không có “mắt xanh” Mai Thảo, liệu hôm nay chúng ta có Dương Nghiễm Mậu?
(Xem: 660)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 1037)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 1213)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 22504)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
(Xem: 14044)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
(Xem: 19216)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 7930)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 8850)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 8521)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 11100)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 30755)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 20839)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 25548)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 22935)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 21772)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 19826)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 18078)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 19285)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 16947)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 16134)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 24540)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 31989)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 34952)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,