"Một bài thơ cũ" do Lê Hoàng Tuấn Kiệt phụ trách
Đường xa nghĩ nỗi sau này mà kinh
Ta ở phương nam mưa lập hạ
nhớ bắc phương, nhớ mọc thành rừng
trông chớp bể nhập hồn đồng mụ
nghe sấm truyền kinh ngọn gió rung.
Bốn mươi năm ta - tên biệt xứ
bốn mươi năm mộng dữ, giờ thiêng
cá chậu chim lồng nhốt lịch sử
mảnh da sợi tóc bạc hoa niên.
Ta cảm ơn đời, ta sống sót
dẫu cho vàng đá cũng ô danh
môi câm ngực nín dòng hư thực
trải gan giãi mật chữ vô tình.
Ký ức mang ta về đất cũ
người ơi, im bặt tiếng trăm năm
thời gian như bóng ma ngồi mộ
thân xiêu hồn xõa khóc thầm trăng.
Nén hương cháy hắt hiu đời trước
ngọn nến chong vĩnh biệt đời sau
giấc ngủ ước mơ nào vuốt mắt
đất chìm nước nổi bãi xanh dâu.
Cám ơn, người phá ngôi đền họ
cướp nhà ta đất khói hương này
đòi nợ sống, đòi da người chết
hồn oan về quanh quất đâu đây.
Ta đã sống khác gì thú vật
trả sưu thân, trả thuế linh hồn
ta đã sống núi tù, sông trảm
bêu bình minh phơi xác hoàng hôn.
Ngày đi, ta áo chàm mặt nhọ
triện móng chân lừa thích trên lưng
ngày đi ta đồng hoang gió hú
bèo mây ơi, hẹn trước thăng trầm.
Ta đi chân đất tre ngoài ngõ
cành vẫy chào lá thốt tiễn đưa
ta đi sao thức đêm không ngủ
những xương khô bật dậy trong mồ.
Ta đi trăng huyết ràn rụa máu
tối đất oan khiên, đỏ hận thù
này các em ta lời đã cạn
hãy thề như, mẹ chẳng sinh ra.
Bốn mươi năm lạc phương trời khách
vẫn như chung chia nỗi đọa đày
lời thề cũ mừng khi gặp mặt
sao lạnh lùng đau thủa chia tay?
Bốn mươi năm mơ về cố quận
thần trí soi tỏ mặt mỗi nhà
người cũ mất, trẻ già đi vội
lớp lớn mòn, nhỏ mới sinh ra.
Quê nhà ta, ngôi mồ chôn sống
ta ném lên hòn đất sao đành
nước mắt giải oan thời vô vọng
cho người sống dở, chết đi nhanh.
Ta cúi hôn lên từng ngọn cỏ
kinh hoàng, cát bụi dưới chân ta
cỏ thêu chiếc áo tà dương cũ
khoác bóng ngàn năm dấu bụi mờ.
Ta mong như, nỗi mong ngoài cửa
lá báo tin thu chết vội vàng
con én bay suốt mùa di trú
chút lòng ta băng kín đông, tan.
Ta mong ta, gió giam đầu núi
hạ đi đày mưa tủi qua sông
mùa xuân ơi xanh trời trăn trối
cánh đào rơi như giọt máu đông.
Lịch sử ta bốn nghìn năm thật
sau bốn nghìn năm giả một ngày
một ngày cho người sau kẻ trước
ách bần cùng lũ lượt qua đây.
Đồng trụ chiết, rung chiều cổ độ
sóng Bạch Đằng mấy lớp sông ngăn
vó ngựa sắt tung mù thư sử
quê nhà ơi ngoại thuộc, ai dâng?
Máu đá trăm năm xương bạch nhật
về nơi hoa hạnh cố nhân này
đêm ta chết đứng thù truyền kiếp
ngày còn tanh vết cắt phân thây.
Về ư? ví còn nơi về được
ví ta quên hết chuyện đau lòng
xin làm con dế mèn hóa kiếp
chốn bụi bờ cất tiếng hát rong.
Quê hương ơi, nhận giùm sợi tóc
tình yêu ta - chuộc thế gian này.
Sài Gòn 1955 - 1995
Khoa Hữu
tình yêu ta - chuộc thế gian này.
"Em tặng tôi sợi tóc của em
Rồi ngày tháng vèo trôi em không còn nhớ nữa"
"Năm mươi năm sau
Khi tìm được về chốn cũ
Tôi gặp một bà già tóc bạc
Bà chẳng biết tôi
Tôi tặng bà sợi tóc"
"Bà khóc
Sợi tóc vẫn còn đen..."
SỢI TÓC
Nguồn:
Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Phạm Đình Ân
(https://www.thivien.net/Ph%E1%BA%A1m-%C4%90%C3%ACnh-%C3%82n/S%E1%BB%A3i-t%C3%B3c/poem-h-l93I5d6XYhL9ShCm1p-Q)