"Một bài thơ cũ" do Lê Hoàng Tuấn Kiệt phụ trách
I
Bức tường ngột ngạt có 8 lỗ thông hơi
Dưới chân tường, một trăm lẻ tám người
Chân tay trong cùm sắt
Đêm lấp kín những lỗ thông hơi
Bức tường xám ngắt
Dưới chân tường
Vẫn một trăm lẻ tám người
Một trăm lẻ tám người mở mắt.
II
Nửa đêm nàng bị bịt mắt dẫn về đó
Chúng tra khảo nàng để tìm chàng
Nàng bị cặp điện vào hai tai
bị cặp điện vào vú
Trong khi đó chàng ở sát cạnh nàng
Ở ngay trong tim nàng
Ở những nơi mình nàng rõ
Nàng bị lột trần, bị trấn nước
Vòi nước rên xiết không kém nàng
Nàng dẫy dụa, nàng vật vã nàng nhắm mắt
Chúng phải tra khảo nàng cho ra chàng
Nhưng làm sao chúng tìm thấy chàng được
Vì nàng đang hiến thân cho chàng.
III
Trái bun lăn lăn lăn
Khoảng sân kỳ cục
Mùi hoa sứ nhọc nhằn
Một ngày lóc cóc
Bức tường dầy mấy phân
Tiếng xe ngoài lộ
Giờ chơi của tù nhân
Mặt trời nhăn nhó.
IV
Chiều bị hai dẫy núi cao bịt mắt
Những đám mây còn lại
biến thành con thiên nga khổng lồ
Trong hơi nước đầu tiên của mùa thu
Con thiên nga mù
Vỗ đôi cánh san hô
Đờ đẫn trôi về Bắc.
V
Tôi lẳng lặng nằm nghe tiếng nước xối
Mưa đang rửa dùm em những vết thương
Mưa trong hồn bao la mưa trên thành phố tối
Mưa đưa người tù ra đi dạo ngoài đường
Mưa đang băng bó em, em thấy chưa
Mưa xoa đôi vai trần, mưa hà hơi
Mưa giúp em cùng thở
Anh nghe tiếng em rên và tiếng lệ mưa rơi
Em với mưa giữa hồn anh buốt giá
Mưa đang dỗ dành em, anh nghe rồi
Mưa nói khóc đi em, khóc đi em, đừng rán
Dấu kìm kẹp trên mình em thắm tươi
Em với mưa giữa hồn anh sáng lạn
Mưa đang ôm ấp em, mưa thì thầm
Em nở hoa trên cành cây tương lai
Và mưa mưa dào dạt
Mưa vỗ về em đó em ơi còn thức không
Nghe cùng anh bàn tay mưa đàn hát.
Saigon, 1963
Trần Dạ Từ