Đêm lang thang ven Hồ Xuân Hương, tôi vui như người trúng số khi ngắm chăm chú một đóa quỳnh lờ mờ. Dừng lại, mùi thơm quấn tôi vào gốc cây bé tẹo,
không thể gỡ ra, không nhúc nhích, cho đến khi bóng quỳnh choàng lấy tôi, đập một nhịp. Sương nhả ra một loài nước bọt mỏng, trắng, thơm, giống như chiếc áo choàng qua thân thể, tôi thấy thú vị nên chưa hề khát hoặc thèm một món bốc khói.
Nhưng, sao tôi ở nơi này? Có ai thấy tôi không?
Những nhà văn ở Trại Sáng tác Đà Lạt có hình dung ra tôi ở đây?
Những nhà thơ ơi, có thể tưởng tượng ra tôi đang hóa thân thành quỳnh hay quỳnh hóa thân thành tôi?
Mơ hồ tôi biết mình còn thở nhưng ai có thể gỡ tôi ra. Họ chụp ảnh tự sướng, đi và cười, rồi phóng xe nhanh. Tất cả đều hướng về. Tôi nghe tiếng thông
rơi lọt tỏm vào lỗ tai, dịu dàng nói với tôi rằng:
“Bạn cứ ở đấy cùng quỳnh, nàng sẽ đắp mộ”
Tôi như kẻ bị lưu đày ở xứ này. Có phải Đà Lạt thiên đường cho riêng tôi, riêng ai. Kiếp này tôi là người hay là hoa? Nhà của tôi là sương thơm hay môi của
em là sương trắng? Bềnh bồng, bềnh bồng tôi trong sương, bồng bềnh, bồng bềnh tôi trong hương. Tôi tự hỏi tôi là ai, đi tìm ai trong đêm nay? Không ai trả lời tôi, chỉ thấy tôi trôi trong hương và hình như không ai thấy, nhưng chắc chắn quỳnh biết có một người từ xa đến, anh ấy là một người hâm.
Rồi một đêm, tôi không nhớ rõ đêm nào, trong giấc mơ tôi gọi tên một cô gái không tên, vì thế chẳng có tiếng trả lời, nhưng tôi biết chắc nàng đâu đó bên Hồ Xuân Hương lộng lẫy. Bất chợt, tôi nghe tiếng thầm thì của ai đó:
“Em thấy anh chở quỳnh đi đâu vậy!”.
Mở mắt ra, tôi thấy tôi đứng đây, cứ đứng đấy cho đến khi mọi người đã khỏa lấp trong sương hồng. Đà Lạt bồng bềnh sương, tôi bềnh bồng hương. Bất
chợt, tôi nghe giọng một cô gái nói nhỏ nhẹ:
“Về đi anh hâm ơi, phí một đêm và nhiều đêm sau nữa!”.
Đó là giấc mơ có thật, tôi cần phải bộc bạch dù biết chẳng có ai quan tâm.
Đơn giản là họ cũng như tôi, cũng có lần, ít nhất là một lần trong trạng thái bị một
thứ bùa mê.
Thảng hoặc, tôi vẫn còn nghe văng vẳng một giọng nói quen, mới mẽ, lạ lẫm, cuốn hút, ấm và thơm, giống như tôi đã từng nghe trăm năm trước:
“Này anh hâm, đừng phí thời gian. Anh chưa ghé thăm Đà Lạt mà. Em đang nấu cơm với bạn, ăn với bạn, ngủ với bạn. Đừng chờ em”.
Tôi thấy Hồ Xuân Hương run nghiêng ngửa thơm.
Phố đêm lạnh thơm như rượu.
Lưỡi của tôi trắng như tuyết thơm.
Những ngón chân tôi là tuyết đen thơm.
Nhưng, cành tay khong kheo dài ra ghì lấy quỳnh, hương của nàng chảy vào tai tôi reo vang như một tứ thơ khác thường. Thật sự quỳnh đã gieo vào lòng tôi một thứ mộng mơ ấm áp, mềm như sương thơm trên đồi thông xa mờ.
Tôi đã đi bắt sương, nhưng không thấy thứ sương nào kỳ diệu bên Hồ Xuân Hương lộng lẫy này, nó vừa hồng vừa thơm. Có phải hương quỳnh đã ướp sương, khiến sương bay lòng vòng bên tôi, bao phủ tôi như muốn là bạn tôi, đôi khi như một thứ không thể xa rời, có lúc lại nghĩ đó là một thứ tài sản quý hiếm mà trần gian này mấy ai có được.
Rồi tôi lại nghe:
“Này anh hâm, trật tự, đang ở trên trời à?”.
Ô hay, tôi thấy đôi con người lướt trong sương, tôi ngập trong hương. Bây giờ là lúc, tôi ăn hương, uống hương, một thứ hương lần đầu tôi gặp ở Đà Lạt thật
thà, thân thương, thì thầm, thăm thẳm. Tai tôi to dần, mũi tôi to dần, miệng tôi to dần, mắt tôi to dần, cứ thế hương ùa vào, như sợ ngày mai hương tan đi.
Đêm hôm sau, tôi mơ thấy tôi mang quỳnh lặn xuống Hồ Xuân Hương, cất hương dưới đáy. Thế là tôi không ngóc đầu lên được. Tôi gọi quỳnh, hương của
nàng quấn lấy tôi. Tôi gọi em, không nghe tiếng trả lời. Tôi gọi người, người lặng lẽ đi về phía chợ đêm xa hút.
Bất chợt, có một con cá mù nhỏ như ngón tay em bơi đến, nói:
Ông ơi, bà đã bay về Hà Nội rồi.
Nghe vậy, tôi không tin, tôi cố ngoi lên, nhưng không thể.
Mãi mãi tôi chờ quỳnh dưới đáy hồ nước xanh trong và thơm như môi nàng.