Chị ơi, phải chăng mọi việc luôn bắt đầu bởi tay Thượng Đế!
Cả tuần nay em không sao ngủ được! Em cứ ngỡ còn thơ dại, để cho phép mình quyền được sống thật đầy, thật tròn. Em cho mình quyền được hít thở mỗi ngày niềm hy vọng có H. bên cạnh, mãi mãi. Niềm hy vọng bé nhỏ, bất an... có phần hão huyền. Em cho việc sống thật “đầy”, với H, là niềm hy vọng hão huyền. Dẫu sao, em đã cố phỉnh gạt chính mình. Chị biết không...H vẫn vô tình chọn cho mình một con đường khác...Chị ơi, phải chăng mọi việc vẫn bắt đầu bởi tay Thượng Đế!
Em đã từng có những buổi sáng thật bình yên, lòng thơm tho cho một ngày mới,một khởi đầu trinh nguyên. Cuộc sống chưa có những gập ghềnh. Mỗi bước đi tuồng như có đính những nốt nhạc reo vang. Khi trời trong và hồn thì xanh biển ngọc. Đó là những ngày chớm xao động. Cái xao động trong veo của thiếu nữ mới bước vào đời.
Chị ơi, phải chăng mọi việc vẫn bắt đầu bởi tay Thượng Đế!
H, chàng hoàng tử trong cổ tích xưa, liều lĩnh, ngang tàng, mạo hiểm. H phanh ngực, sẵn sàng chấp nhận mọi bất trắc chỉ để sống thật với tình yêu. Tình yêu H dành cho “một dòng sông”… một nhan sắc, một tiếng hát. Tình yêu H dành cho thi ca, âm nhạc. Tình yêu H dành cho quê hương (nơi em vắng mặt). Và em, em muốn chối từ điều mình nhận ra từ H., H. chẳng chừa cho em một chốn nhỏ nhoi nào để bám víu.
Chị ơi, cuối cùng em chỉ còn biết kết tội Thượng Đế!
Em đã có những giấc mơ được gặp Hoàng tử Bé của Antoine de Saint-Exupéry. Cậu đưa em đến thăm tiểu hành tinh của mình. Em và cậu chạy khắp tiểu hành tinh, cười ngất! Em vẽ cho cậu đến 10 cái hộp nhỏ để cậu tha hồ đựng cừu, đựng voi…Em đã được chăm sóc bông hoa hồng của cậu. Sau cùng 2 đứa cùng gào lên: “Đây là bông hồng duy nhất trên cả vũ trụ này!” Tiểu hành tinh vỡ tan trong kí ức.
Hình ảnh H (trong em) đã tan cùng tiểu hành tinh. H tàn nhẫn ngắt bông hồng nhỏ của Hoàng Tử Bé, để dành chỗ cho cả 1 vườn hoa đầy gai nhọn. H ngờ rằng những bông hồng kia sẽ mang đến cho anh những hương sắc mới. Em không đủ can đảm để thấy H chảy máu. Em không còn sức mở mắt mỗi buổi sáng với sự bất an. Em nhận ra sự vô vọng của chính mình.
Và cuối cùng, em chỉ còn biết kết tội Thượng Đế, và kết tội cả chính em… không ngờ, em yêu H. đến vậy!