LÊ MINH HÀ - Một Chuyện Buồn Nho Nhỏ

22 Tháng Hai 201212:00 SA(Xem: 11273)
LÊ MINH HÀ - Một Chuyện Buồn Nho Nhỏ

duythanhtim-content-content


Hắn tự hào là người Việt. Bao giờ hắn cũng cải chính khi được nhận diện là người Tàu, Nhật hay Triều Tiên. Dù đã đặt đơn tỵ nạn. Tỵ nạn chính trị hẳn hoi. Một cách chối bỏ Tổ quốc Xã hội chủ nghĩa phổ biến và bắt buộc của những người như hắn ở đất này.

Nghĩ về điều đó, hắn lại buồn cười. Rồi cười buồn. Chính chị với chả chính em. Nước không chính được pháp. Dân không chính được danh. Đành thoát thân bằng cách vượt biên hợp pháp. Bằng đường không. Không sợ chết vì vượt biển.

Hắn ba mươi tuổi. Hơn một chút. Nào hắn có định thế đâu. Các cụ xưa bảo "tam thập nhi lập". Có thêm một chút gì khác thường trong óc, khéo ra có thể thành anh hùng. Như Nguyễn Huệ?!

Nhưng làm gì cũng phải có thời có thế. Thời thì dễ gì đổi được. Thì phải có thế. Thế là gì? Như hắn tự nghiệm suốt thời sống cuộc đời trí thức xã hội chủ nghĩa ở nhà, thế là ghế của bố, là tiền của mẹ. Hắn làm gì có.

Cha mẹ hắn, (mà hắn gọi là thầy u), chừng hơn mười năm trở lại đây mới dám ngày hai bữa, để nuôi hắn học thành tài, rồi thành người thất nghiệp không chính thức. Hàng tháng, hắn nhảy xe khách về thăm các cụ, tiện thể cõng ra Hà Nội ít gạo ngon. Gạo quê mới xay lắm chất, không cần thịt cá, ăn ngọt lắm. Ăn thế, hắn đủ sức mang danh "viện sỹ" của một viện nghiên cứu thuộc Bộ văn hóa đang ngắc ngoải vì phải tự hạch toán, hàng đêm cắp sách đi học ngoại ngữ, chờ một dịp may xuất ngoại.

Xuất được rồi, hắn ở lại luôn. Nước này đủ rộng để hắn kiếm được một phòng thuộc quản lý của xã hội. Cũng phải chung đụng với nhiều dân tộc thuộc năm châu. Song quả thực rộng hơn hẳn căn phòng tập thể cấp bốn ngày trước hắn được phân ở với ba ông độc thân làm cùng viện. Nước này cũng đủ giàu để hắn chép miệng chịu nhục cho một tương lai năm năm, mười năm, hai mươi năm nữa của gia đình. May ra, hắn có thể gửi tiền về để ở nhà xoay xở cho một mảnh đất, xây lấy cái nhà, rồi tùng rinh rinh cả nhà ra Hà Nội, và thu xếp cho một đứa em chậm mồm chậm miệng đi lao động xuất khẩu ở đâu đó.

Vậy mà cũng chẳng dễ. Đồng bạn tỵ nạn của hắn người ta đi làm ầm ầm. Làm chui thôi. Vẫn ăn tiền xã hội. Lâu lâu bao gái một lần. Xấu đẹp miễn bàn. Miễn là đàn bà thật. Việc cũng tầm thường, nói giản dị và cao quý là lao động giản đơn. Chẳng cần một mồm tiếng cũng làm được. Vì họ khoẻ. Lại bạo.

Còn hắn, mang tầm vóc phổ biến của con dân Châu Á, đúng hơn là của một dân tộc anh hùng đói ăn nhiều thế kỷ, lại ác hại là hắn cận, thành thử mặt hắn, với cái kính chồm chỗm trên mũi, tuy có phồng ra nhờ bơ sữa vẫn thiểu não làm sao ấy. Hắn đầy một đầu ngoại ngữ, trừ tiếng nước này, sang đây đi xin việc chẳng khác người ngọng. Lại mắc tật của bọn trót học hành, mở miệng là tính ngay đến chuyện chia động từ và biến đổi cách, thành thử lại không bằng kẻ tập mãi vẫn lắp bắp "Việt Lam muôn lăm." Đi xin việc, người ta nhìn hắn nghi ngại. Đến lúc hắn mở miệng thì tử tế nhất hắn nhận được câu " Es tut mir leid...," "Đáng tiếc là..." Mà nhiều khi cũng không phải mất thời gian hỏi người ta đã "nain" "nain" rồi.

Dù sao, trong huyết quan hắn vẫn chảy dòng máu quật cường của con cháu vua Hùng. Túng. Thì tính. Hắn ngọ nguậy. Rồi vùng. Sang phía đông, nguyên là cả một nước xã hội chủ nghĩa khi xưa. Đông Berlin bây giờ là Mechca của những người phụng thờ khói thuốc (lá). Tất nhiên là khói thuốc người Đức hút.

Hắn sẵn một bụng tiếng Nga. Hồng quân Liên xô (cũ) đang chờ về nước là bạn buôn lý tưởng. Hắn nhận thuốc. Rồi giao cho các cựu vici Việt Nam, những đồng hương khốn khổ. Hắn chỉ đủ liều đến thế.

***

Bây giờ, hắn đã giàu, khá giàu. Nhưng hắn vẫn vẫn là hắn. Soi gương, hắn thở dài. Hàng ria con kiến trồi ra trên cặp môi mềm, (theo lời cô bạn gái khoa văn ngày xưa hắn theo đuổi thì nét môi đó thường chỉ có ở những người vất vả, dễ bị tổn thương), không đủ làm cho hắn có cái vẻ lì lợm cần thiết trong nghề nghiệp mới. Đôi mắt hắn vẫn ngơ ngác sau cặp kính. Nhìn hắn, không còn vẻ tội nghiệp nữa, mà buồn cười.

Nhưng mà hắn không cười được. Lính Nga rút về, đi có đội ngũ hẳn hoi, sau ảnh Lenin và cờ đỏ(!?) để lại đằng sau đội ngũ những người bán thuốc Việt Nam thất nghiệp, lo quắt ruột vì tiền nộp thuế cho maphia và đủ thứ tiền khác đang làm lẹm đi số vốn đã gom góp được nhờ tận tình phục vụ dân bản xứ nghiền thuốc ít tiền.

Hắn muốn về. Về làm trọc phú Việt Nam thôi. Đường công danh của hắn đoạn rồi. Có điều hắn không về được. Chẳng hiểu từ bao giờ hắn nhiễm cái tính "nước tới đâu bắc cầu tới đó." Ngày đi, tưởng sang tới đất này là khó. Ai ngờ trở về Việt nam quê hương ta còn khó hơn.

... Hắn vẫn sống, trong tình nhân đạo của dân bản xứ, ung dung hơn bà con ở nhà sống trong tình hữu nghị với nhân dân các nước Lào và Campuchia. Hắn vẫn chưa có vợ. Và năm nay xấp xỉ cái tuổi nhi bất hoặc rồi.

Giờ hắn càng ít nói. Thi thoảng hắn đến nhà tôi, lừ lừ uống bia - thứ đồ uống ngày xưa hắn không biết uống, vì nhiều lý do, mà hắn thường chỉ nhấn mạnh một lý do rằng hắn không muốn mang danh bét nhè.

8. 1994

Lê Minh Hà



Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
23 Tháng Giêng 202310:45 SA(Xem: 1776)
Hãy nhìn dương thế của chúng ta mà xem. Thật đáng tởm.
22 Tháng Giêng 202312:20 CH(Xem: 2055)
Sau hơn sáu mươi năm, kể lại chuyện xưa, tôi chỉ còn biết mỉm cười!
11 Tháng Giêng 20239:04 SA(Xem: 2668)
Tôi thầm gọi: Hoàng Sa ơi, hẹn ngày về lại Hoàng Sa!
22 Tháng Mười Hai 20224:19 CH(Xem: 1661)
Đêm chùng như võng. Chị một mình trong căn buồng lạnh ngắt, chiếc áo anh treo trên móc chị cố tình không giặt, vậy mà đến nó cũng chẳng giữ được mùi anh.
20 Tháng Mười Hai 20225:34 CH(Xem: 1665)
Người đến trước thất vọng ra về trước, người đến sau thất vọng ra về sau. "Tìm cái này" là cái gì thì không ai biết, nhưng cứ hy vọng có chút no ấm mờ mờ phía trước cũng đã hấp dẫn lắm
20 Tháng Mười Hai 202212:25 CH(Xem: 2349)
Thuốc lá quê tôi không vĩ đại như Con đường thuốc lá của Erskine Caldwell; không hoành tráng như thuốc lá của làng Thanh Quýt nhưng cũng đủ cho những hoài niệm nao lòng với bao người con xa xứ!
13 Tháng Mười Hai 202212:00 SA(Xem: 38028)
Tự nghĩ mình có một mối tình đẹp, rất đẹp trong cuộc đời, vậy mà tôi không dám thổ lộ với ai. Nó vẫn thầm kín ở cùng tôi, rất lâu. Nó như mồi lửa diệu kỳ, phỏng rát tuổi hai mươi.
06 Tháng Mười Hai 202211:06 SA(Xem: 1878)
Thứ đồ chơi duy nhất của chú tôi là cái kèn lá, chú tự cuốn như một con sâu.
26 Tháng Mười Một 20221:06 CH(Xem: 1832)
Con Dứt trạc tuổi tụi chăn bò trong xóm, nhưng nó chẳng chơi với ai, nói đúng hơn là chẳng đứa nào chơi với nó.
17 Tháng Mười Một 20223:20 CH(Xem: 1669)
Các ông kêu viết văn khó ư? Không hề! Nếu có cái khó thì đó là khi ngồi trước trang giấy anh định viết cái gì, viết để làm gì?
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 16699)
Ông là một nhà văn nổi tiếng của miền Nam.
(Xem: 11968)
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
(Xem: 18743)
Với cá nhân tôi, tác giả tập truyện “Thần Tháp Rùa, nhà văn Vũ Khắc Khoan là một trong những nhà văn lớn của 20 năm văn học miền Nam;
(Xem: 8938)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 8005)
Mới đây, có người hỏi tôi, nếu không có “mắt xanh” Mai Thảo, liệu hôm nay chúng ta có Dương Nghiễm Mậu?
(Xem: 416)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 754)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 981)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 22281)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
(Xem: 13821)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
(Xem: 19046)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 7734)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 8633)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 8340)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 10884)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 30527)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 20705)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 25299)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 22777)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 21554)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 19609)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 17919)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 19108)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 16787)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 15985)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 24311)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 31731)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 34784)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,