HÀ QUANG MINH - Thư Gửi Chính Mình

29 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 6940)
HÀ QUANG MINH - Thư Gửi Chính Mình

 
Sài gòn, ngày… tháng… năm 2014 

B.A.M yêu qúy của tớ, 

Bây giờ, buổi trưa, Sài gòn nắng và con hẻm nhà tớ đang im vắng. Tớ ngồi bên hiên nhà, tự pha cho mình một ly café, bằng chính cái máy mà cậu đã tặng cách đây hai năm, mồi cho mình một tẩu thuốc bằng cái pipe Savinelli tuyệt đẹp (cũng lại là cậu tặng tớ) và lặng lẽ nhìn ra ngoài kia, lặng lẽ nhớ đến cậu, lặng lẽ đặt bút viết những dòng này cho cậu, những dòng đầu tiên mà chúng mình viết cho nhau kể từ khi hai đứa cùng lớn lên ở con phố nhỏ Hà nội ngày xưa ấy. Ừ nhỉ, chưa bao giờ chúng ta viết dòng nào cho nhau. Cũng phải thôi, tớ và cậu đã từng bao nhiêu năm gắn kết, như một, là một, chỉ một trên mọi nẻo đường, trong mọi thời khắc. Thế thì cần gì phải viết cho nhau, theo cái cách mà bây giờ người đời vẫn gọi là sến sến.

Nhưng đã bao lâu rồi chúng ta không được cùng sát cánh? Có lẽ cũng đã hơn một năm rồi, một năm với mình dài như thế kỷ buồn. Và cậu đang ở đâu, bây giờ, một buổi trưa???

Tớ hình dung ra cậu, cái dáng cao, gầy, bước đi nhanh, hướng thẳng về phía trước, trên miệng cũng ngậm một chiếc tẩu cỡ nhỏ (cậu vẫn thích loại tẩu nhỏ mà), đang phả một làn khói trên con đường nào đó? Ở Napoli? Ở Sevilla? Ở Munich? Ở Lyon? Hay ở một savan Phi châu nào kia? Hoặc ở Siem Reap? Đôi chân cậu là như thế mà. Nó vẫn là đôi chân mười-tám-tuổi, đôi chân không bao giờ biết mỏi, đôi chân cứ đặt xuống mặt đất là đi, là phóng qua, là nhảy lên, là băng ngang tất cả những con đường hiện hữu. Bởi thế, tớ mới gọi cậu là Bright Ambassador of Morning, như trong một câu hát quen ngày xưa anh em ta vẫn ê a cùng nhau thời mới lớn. Cậu đúng là vậy, là sứ giả của bình minh, là những tia nắng sớm tinh tươm thoắt ẩn, thoắt hiện, nhảy nhót trên những con đường dài.

Tớ cũng hình dung ra ở nơi đó, cậu đang sống những đêm với những say hoan lạc kéo dài, ngả nghiêng cùng những người bạn mới quen, cất lên câu nói hào sảng quen thuộc “round này tôi mời” và rải rượu khắp quán bar nho nhỏ ấm cúng mà cậu đang vui thú. Rồi chắc chắn cậu sẽ ngâm ngợi vài câu thơ; cậu sẽ ôm cây guitar mà lê phê cất lên giọng hát của Dyonisus. Rồi đêm, cậu sẽ trở về quán trọ quen, với một người tình nào đó, thắp lên ngọn nến nhỏ, uống một ly rượu đỏ, và cậu sẽ yêu nàng mê mải, bất chấp sáng mai ngày, cậu lại bỏ ra đi, để lại nàng phía sau, và tìm những cuộc vui khác, những người tình khác.

Nhưng bạn thân yêu của tớ ơi, có bao giờ cậu nghĩ mình chẳng còn đôi mươi? Có bao giờ cậu nhìn chính mình, khoả thân, trong gương, với gương mặt đã có dấu chân chim, với cái bụng đã bắt đầu vươn lên thách thức. Hãy chấp nhận một sự thực: chúng mình đã ở vào tuổi chẳng còn phân vân gì, ở vào tuổi 40, tuổi của những người đàn ông luôn cần phải có một gia đình.

Đã biết bao lần tớ ngồi bên thềm nhà cậu, với cha mẹ cậu, những người tuyệt vời mà tớ kính yêu như mẹ cha mình, và nói để hai cụ hiểu rằng, cậu thực ra là kẻ yêu gia đình lắm lắm. Nhưng cậu không phải như tớ, cậu không bày tỏ tình cảm ấy, như một công thức mà cậu vốn dĩ sợ hãi nó, sợ vẻ bề ngoài của nó. Cậu giấu hết vào sâu thẳm trong lòng, như thể một của báu, cậu cất cho riêng. Đó là sự thật của đời cậu, một sự thật nghiệt, ngã. Những người xung quanh cậu (có lẽ trừ tớ ra là người duy nhất) lại không bao giờ hiểu nổi điều ấy. Họ coi cậu là thứ bỏ đi, một thằng vô tri, một thằng vô tâm, một gã lang thang ích kỷ. Họ cần cậu ôm ấp lấy mỗi ngày. Họ cần cậu buông ra những lời thương yêu mỗi ngày. Họ muốn cậu ở đó, bên cạnh họ, cho họ niềm khao khát của tuổi già là được thấy cháu con quây quần, một khao khát chính đáng, hồn nhiên và mãnh liệt. Nhưng cậu không làm điều đó cho họ, chí ít là đến lúc này. Cậu để lại đứa con tuyệt vời của riêng mình lại phía sau, với yêu thương đủ đầy, lo lắng đủ đầy nhưng cậu không thể đào thoát ra khỏi cái vui thú hoan lạc rong chơi của chính mình. Cậu sống cho niềm hân hoan bất tận ấy, niềm hân hoan mà cậu chỉ sợ hãi là nếu không hưởng trọn nó thì ngày mai có thể cậu sẽ qua đời và chẳng còn kịp biết hết đời vui thế nào.

Tin tớ đi, bạn thân yêu ơi, cậu sẽ cô đơn lắm lắm, ngay khi cậu rời một cuộc vui, xa một người tình, giã biệt những người bạn mới. Cậu sẽ thèm thấy nụ cười thực sự của những người thân yêu nhất, chứ không phải những-nụ-cười-đông-cứng trong những tấm hình ghi lại những-khoảnh-khắc-chết. Những tấm hình ấy có mùi vị không? Hay khi cậu nghiêng nghiêng nhìn những tấm ảnh ấy, nheo nheo đôi mắt tinh nghịch của mình thích thú nhìn những yêu thương của mình, cậu chỉ còn thấy quanh quất đó là hơi men của buổi đêm trước, thứ không bao giờ biến mất được khỏi cậu sau những cuộc chơi kéo dài? Hãy thử lắng lại một phút, nghe theo lời mình, cầm tấm hình lên, và hình dung ra những con người trong đó đang chuyển động, cậu sẽ cảm thấy thèm khát được ở bên họ hơn bao giờ hết. Lúc đó, con người thực mà cậu ẩn giấu lâu nay sẽ sống dậy, cậu sẽ tìm cách quay về, ào vào họ, ôm họ thật chặt trong lòng, và hít hà mùi tóc, mùi mồ hôi, mùi của những đợi-chờ-mỏi-mòn-dằng-dặc…

Cậu chắc vẫn còn nhớ, những ngày mười tám-đôi mươi, tớ cũng vẫn cùng cậu rong chơi hoang đàng thế nào. Nhưng đó là tuổi trẻ cậu ơi. Chúng ta không còn trẻ nữa. Chúng ta đã làm được chi cho chính cuộc đời mình? Chúng ta đã thực sự biết yêu-thương đúng nghĩa chưa khi xung quanh mình vẫn còn bao nhiêu nồi niềm chồng chất? Tớ chưa quên anh em ta cũng từng hẹn thề với nhau rằng sau này có con sẽ làm thông gia với nhau. Nhưng rồi, ở cái đêm gần nhất tớ gặp cậu, hình như là 2 năm trước, trong một căn nhà cũ gần nhà thờ Lớn Hà nội. Dưới cái ánh nến kỳ ảo và lung linh ấy; trong cái men nồng nàn của thứ whisky hảo hạng ấy, tớ ngắm nhìn cậu quấn quýt bên một người tình, cái cô bé nghệ sỹ gì đó, cái cô bé mà cậu vẫn bảo là “rực lửa” ấy. Lúc đó, tớ chợt nhớ gia đình nhỏ của mình kinh khủng. Tớ tự hỏi “giờ này con gái của tớ đã ngủ chưa? Ba đi công tác mấy ngày, không biết con có nhớ ba nhiều hay không?”. Tớ thèm cái mùi của nó ngay lúc ấy, muốn được nó ôm lấy cổ mình bập bẹ, bi bô, ê a mấy tiếng. Và tớ nghĩ “May sao, mình và ông chí cốt kia của mình cùng có con gái. Chứ nếu mà có thằng rể giống ông bạn mình đây, chắc con gái mình đến khổ cả đời”. Không phải có ý chê bai cậu đâu. Nhưng tớ nói thẳng, như cái cách chúng ta vẫn thường nói với nhau khi có tranh luận gì, là tớ rất sợ cảm giác con gái tớ sẽ sống với một người chồng mải miết chơi trong cuộc đời như thế. Không hiểu, cậu có bao giờ đặt cậu vào vị trí của con gái cậu, và rồi băn khoăn tự hỏi nó cảm thấy ra sao khi ba nó luôn theo các cuộc vui ngày qua ngày như thế hay không? Có lẽ, khi cậu hiểu ra nỗi tủi của nó, cậu sẽ thấy tớ đang nói đúng, và cậu sẽ trở về, là cậu, người bạn yêu thương nhất của tớ.

Bây giờ, buổi trưa, tớ đang ngồi đây, viết những dòng này, nhìn con gái mình thiu thiu ngủ trong nôi, đôi môi nó hồng lên dễ ghét lắm. Tớ cảm thấy sinh linh bé bỏng ấy cần được bảo bọc, cần được chăm bẵm, nói chung là cần mình càng lâu càng tốt. Và tớ cũng tự hỏi chính mình “Ừ nhỉ, đến giờ này thì mình đã chuẩn bị được những gì cho cô gái tuyệt đẹp ấy bước vào đời những năm sau này?”. Câu hỏi đó theo đuổi tớ từ bao lâu nay rồi, nó như một động lực cứ đẩy chính-mình-ì-ạch từ phía sau lưng, để tớ giờ đây như một cỗ xe băng băng chạy. Tớ sợ không còn thời gian đủ để gầy dựng cho nó một tương lai mà cả nó lẫn mình cùng mong muốn. Hai tiếng ‘trách nhiệm’ với tớ bây giờ không còn là gánh nặng oằn vai mà mình hãi sợ như ngày tuổi trẻ nữa. Nó là một-hãnh-diện-có-thật, một hãnh diện để tự mình thấu ra rằng mình đang sống có mục đích, và khát vọng, và công chính, và trọn vẹn, và đủ đầy. Còn cậu, cậu ít khi ghé về thăm con, có bao giờ cậu có được cảm giác ấy không? Tớ cảm thấy xót xa khi chứng kiến chiến hữu thân thiết nhất của mình cứ nay đây mai đó, không mục tiêu, không vẹn toàn, không lý tưởng và cũng không cả liêm chính (đôi khi). Rồi cuộc đời sẽ đàm tiếu thế nào về cậu đây. Cậu biết mà, chúng ta có sống một mình đâu, chúng ta sống trong cả một mạng lưới đan xen, chằng, chịt. Những con người xung quanh chúng ta, mỗi đôi mắt họ nhìn là một tầng ánh sáng. Chúng soi, rọi vào chính chúng ta, một cách vô hồn, nhưng lại làm ta tổn thương dễ dàng như thể nhận về những mũi đinh sắc nhọn. Cậu phải nhớ, ta là thằng đàn ông, bước ra cuộc sống này, như bước ra một sân khấu lớn. Tạo hóa đã ban cho ta vai diễn là người đàn ông như thế, cậu phải diễn cho hết vai. Làm sao có thể mặc kệ, mặc kệ những kêu-gào-vô-thanh quanh ta đang réo lên những tiếng nói của lương tri, của trách nhiệm, của nghĩa vụ, của sứ mệnh mà chúng ta, chính chúng ta, cần phải tựu thành.

Vì thế, bạn thân thiết của tôi ơi, hãy đọc kỹ những dòng này, và trở về với vai diễn của đời, để đời và của chính mình. Hãy trở về để là một người cha biết yêu thương, biết vươn rộng lồng ngực và bờ vai chở che cho con cái. Hãy trở về để là một người chồng đắt giá trong mắt đám đàn bà ghen tị với cô vợ của cậu. Hãy trở về là một người con của hiếu đễ, của ngoan hiền, của niềm tự hào mà cha mẹ mình mong đợi. Và hơn hết, hãy trở về để là người tri kỷ sát cánh với tớ trên một chặng đường mới, chặng đường vô hình nhiều ngã rẽ của cuộc đời, chặng đường của người đứng mũi chịu sào cho một gia đình cần được ấp ôm, che chở. Anh em ta sẽ cùng nhau sẻ chia những khốn khó nếu có; cùng sẻ chia những nỗi vui phát sinh trên đường ta đi; cùng khoác vai nhau để khóc, để cười, để trầm ngâm im lặng nhìn vào vô định trong một đêm nào đó, suy nghĩ về những việc mình sẽ phải làm, những khó khăn mà ta sẽ phải đi qua. Và một ngày mai, khi đã về già, ta có thể tự hào ngồi cùng nhau để thốt lên rằng “Cuộc đời ơi, ta yêu người vì người thật đáng sống”.

Bạn vô cùng thân thiết của cậu

Ký tên

Thầy Cả 

Tái bút: À, tớ hứa với cậu, chân thành. Khi cậu trở về, tớ vẫn sẽ mỗi tuần dành cho cậu một buổi cuối tuần để cùng ngả nghiêng say sưa như ngày ta từng đã. Tớ hứa, vì tớ muốn cậu vẫn được có cơ hội sống lại tuổi trẻ của chính chúng mình. 

 

Corse, ngày… tháng… năm 2014 

Thầy Cả của tớ, thằng khốn vĩ đại của tớ, 

Nhận được thư của cậu tớ vui khôn tả. Tớ không nghĩ là cậu còn đủ thời gian trống để viết cho tớ một lá thư dài đến thế. Từ thuở có cái trò gọi là thư điện tử, quả thực tớ cũng chưa bao giờ nhận được một cái thư mà chữ chi chít như những con kiến nhỏ như thế này. Hình như vào cái thời điện tử này, sự biếng lười đã đánh cắp của chúng ta khả năng ngồi kiên nhẫn viết ra những dòng cho ra hồn cậu nhỉ. Tất cả, mọi thứ, hoàn toàn, đều ngắn gọn, cụt lủn và nhiều khi, khô khốc. Giá như không có những cái thứ gọi là điện tử ấy, tớ chắc sẽ còn xúc động hơn nhiều khi nhận được lá thư tay của cậu, với dòng chữ viết xấu xí đến mức đã thành ấn tượng trong óc tớ. À mà nếu không có cái trò điện tử kia thì cậu biết tớ ở đâu mà tìm, mà gửi thư nhỉ.

Tớ đã đọc thư cậu rất kỹ, đọc đến SÁU lần. Lần đầu tiên, tớ đã phá lên cười, rất lớn. Lần thứ hai, thứ ba, thì tớ lại hoang mang, suy nghĩ, trầm tư mất toi cả một buổi tối vui thú xung quanh. Lần thứ tư, tớ lại cười phá lên. Lần thứ năm, tớ chỉ còn cười mỉm và lần thứ sáu thì tớ lo lắng, lo lắng đến tột độ. Nhưng không phải tớ lo lắng cho chính thân phận mình đâu, mà là lo cho chính cậu, chiến hữu thân thiết của tớ, thằng khốn vĩ đại của tớ, thằng già ‘thầy giáo’ của tớ, người anh cả lớn lao của tớ. Ôi, Thầy Cả ơi, tớ biết mình đã không sai lầm khi gọi cậu bằng cái tên ấy từ thuở chúng mình mới mười bốn tuổi…

Nhân cậu nhắc đến cái tẩu Savinelli và những cái tẩu mini của tớ, tớ thấy vui là cậu đã giữ được thói quen hút tẩu ấy. Cậu có biết tại sao tớ tặng cậu cái tẩu và nói cậu giã từ thuốc lá điếu hay không? Hồi đó, tớ đọc được những câu rất hay trong cuốn Alexis Zorba, đúng lúc miệng tớ đang ngậm tẩu hút thuốc và ngồi trên chuyến xe từ Đà lạt chạy xuống Sài gòn tìm cậu. “Châm điếu thuốc, hút có nửa chừng rồi quẳng đi, cuộc tình kéo dài có một phút. Thật xấu hổ và bỉ ổi. Thà cậu dùng một cái tẩu. Nó như người vợ trung thành. Cậu về tới nhà, nó đã ở sẵn đó, lặng lẽ chờ đợi cậu. Cậu sẽ mồi một tẩu, nhìn vàng khói bay lên rồi cậu sẽ nhớ đến mình”. Đấy, trong cuốn Alexis Zorba đã viết câu đó, nhưng chắc cậu không nhớ dù chính cậu nói tớ hãy tìm đọc cuốn đó. Hồi ấy, tớ tặng cậu cái tẩu Savinelli màu mật ong mình yêu qúy nhất cũng chỉ vì tớ nghĩ nó chính là mình, hiện thân của mình, avatar long lanh của mình, thấm đẫm tâm tư của mình, để khi tớ lên đường đi xa, về bất kỳ chốn biên viễn nào, cậu vẫn thấy có tớ ở sát cạnh. Mỗi khi cậu mồi khói lên, cậu sẽ cảm giác như tớ kề bên. Và đúng là như thế, cậu đã mồi khói lên, trên cây Savinelli óng màu mật ong kia, rồi nhớ tới tớ, và viết cho tớ những dòng đủ đầy tình cảm ấy. Nhưng đến bây giờ, tớ mới thấm cái câu kia hơn. Cái tẩu đúng là người vợ hiền thủy chung chờ đợi và cậu phù hợp hoàn toàn với nó. Nó chính là cậu, là cuộc đời cậu, là suy tư của cậu, là lý tưởng của cậu, là mục đích của cậu, là con đường sống của cậu. Còn tớ, chắc tớ phải chuyển trở lại hút thuốc lá điếu thôi, cho được là chính mình, được là một người tình, nửa điếu rồi…quẳng tuốt.

Phải nói là cậu rất hiểu tớ, hiểu đến mức tớ đã lặng-im-tuyệt-đối khi đọc đến đoạn cậu ngồi bên thềm nhà ‘hai cụ khốt’ nhà tớ và giải thích cho họ hiểu con trai của họ là như thế. Đúng, tớ là người tình cảm, là người rất nhiều yêu thương ăm ắp trong lòng nhưng tớ giữ gìn nó, như thể rót nó vào chiếc bình vô hình, nút kín nó lại, cất riêng như một liều biệt dược. Để mỗi khi tớ trọng thương trước cuộc đời, tớ lại mang nó ra, nhấm nháp một chút, và tớ hồi sinh, tớ được là tớ, với một lương-tâm-hoàn-toàn-trong-vắt.

Đúng là chúng ta đều đã không còn trẻ nữa. Như cậu đã nói, tớ cũng đã làm (phải nói là hai ta có một thần giao cách cảm tuyệt vời kỳ thú cậu ạ). Trước gương của buồng tắm, tớ đứng đó, trần truồng, nhìn thấy mình không còn căng tràn như hai mươi nữa. Đôi chân tớ cũng rời rã sau những chặng đường dài quá sức chứ không còn như thời tớ với cậu có thể quần quật ngoài sân bóng đá từ trưa nắng cho tới tận tối mịt mù. Nhưng bạn thân yêu ơi, đó chỉ là vấn đề của thể chất. Vấn đề của thể chất cậu hiểu chứ. Mà với tớ, vấn đề của tinh thần mới quan trọng hơn cả. Trong đầu tớ; trong tim tớ; trong hơi thở của tớ; tớ vẫn luôn nghĩ mình chỉ là một thằng trai đôi mươi, đủ sức rong chơi đến đã đời cậu ạ.

Cậu thì khác, cậu đã già đi ngay từ khi cậu mới mười bốn tuổi. Cậu đã kể cho mình nghe những điều cậu ưu tư kể từ độ ấy, trong cái đầu óc non nớt của một thằng thiếu niên. Tớ tỏ ra không hiểu phải không nào. Nhưng thực ra là tớ hiểu hết nhưng tớ chẳng muốn thằng bạn khốn vĩ đại của tớ lại già đi như một ông cụ non như thế. Tớ muốn nó phải hoàn toàn là chính nó, đánh thức một góc nhỏ trong nó, góc hồn nhiên như Candide, góc vui thú như Cosimo, góc lém lỉnh như Peter Pan vậy đó. Nhưng tớ bất lực cậu ạ. Làm sao tớ có thể đánh thức được một thứ không phải của mình đây.

Bạn thân yêu ơi, phần hồn của cậu đã ở đâu rồi? Hãy trả lời tớ và trả lời chính cậu câu hỏi đó. Cậu có còn nhớ, khi nhỏ, chúng ta được học cái gọi là định luật bảo toàn năng lượng hay không? “Năng lượng không tự nhiên sinh ra, không tự nhiên mất đi, mà chỉ chuyển từ dạng này sang dạng khác”. Phần hồn chính là năng lượng của chính mỗi cơ thể chúng ta. Khi ta chết đi, nằm đó, chỉ là cái xác không? Vậy phần hồn của ta sẽ chuyển sang dạng thể chất nào đây? Cái cây, con thú, cục đá hay dòng sông? Chẳng ai hiểu nổi. Nhưng có lẽ, cậu sẽ hiểu, những thứ đó có còn lý tưởng, có còn mục tiêu, có còn trách nhiệm gì đó hay không? Hay thực ra, tất cả những thứ ấy chỉ là món được tưởng tượng bởi mỗi chúng ta, mỗi-thân-xác-người???

Cậu đã đánh mất chính cuộc đời mình chứ không phải tớ đã làm điều đó. Tớ vẫn còn cuộc đời của tớ đây, như cỏ, như cây, như thú, như chim, như đá, như sông, chỉ cần vui niềm vui sống. Mỗi ngày tỉnh dậy, tớ không cần lập trình chi cả, không cần một kế hoạch phải làm chi, phải thực hiện gì, phải gặp gỡ ai, phải yêu thương một người tình nào. Tớ cứ như vậy thôi, theo dòng chảy đi, theo dòng chảy buông xuôi hết mình, thanh thản và tự tại. Nhưng như cậu hiểu đó, tớ không phải đứa vô tri, vô tâm, hay vô liêm sỉ đến mức không hề biết yêu thương những người thân yêu nhất của mình. Tớ nhớ về họ mỗi ngày, yêu thương mọ mỗi giây nhưng chính vì thế, tớ phải để họ cũng trôi như tớ, trôi theo đời sống này và tận hưởng, và chịu đựng tất cả những khốn khó hay hân hoan mà cuộc sống này mang lại cho họ. Tớ không được quyền can thiệp vào đó. Can thiệp là thô bạo, là trái tự nhiên, là mang lại uẩn ức như chính tớ đã uẩn ức từ thuở lên mười, khi trói mình trong câu hỏi ‘Tại sao mình cứ phải làm cái này, cái kia chỉ vì cha mẹ mình muốn thế?’.

Đêm về, dù là nằm bên người tình nào, hay dù ngồi trong đám đông bè bạn nào giữa quán rượu nào, thực ra tớ cũng cô đơn lắm chứ. Nhưng bạn thân yêu ơi, tớ thích đối diện nỗi cô đơn ấy, thích va đập vào nó, thích vờn nhau với nó như mèo vờn chuột. Trước mắt tớ, nó vừa như một bằng hữu lớn lại giống như một kẻ thù không đội trời chung. Nó khiến tớ được sống bằng ưu tư nhiều hơn, để tớ hiểu tớ vẫn còn có một tâm hồn vĩnh-viễn-không-bao-giờ-đông-cứng.

Còn cậu thì sao? Cậu hãy nhìn lại chính mình. Tớ lo cho cậu quá đi thôi. Ngày xưa, cậu oai phong là thế, hào hoa là thế mà hôm nay, cậu quắc thước biết bao nhiêu. Cậu không còn trau chuốt cho đến chính bản thân mình, dù trước đây cậu vẫn luôn mê say được mặc đẹp, được thơm tho, được là điểm cuốn hút trong mắt những cô nàng ngoài kia. Cậu đã khai tử chính cậu rồi, chỉ vì một lý tưởng, một mục tiêu, một hãnh diện trách nhiệm nào đó rập khuôn cả ngàn năm nay qua mọi thế hệ rồi. Và một ngày, cậu cũng sẽ không khác gì những lão già răn reo, rúm ró, ngồi ngẫm lại thấy mình đã bỏ phí cuộc đời chỉ vì cái gọi là tương lai trong khi chính tương lai lại tự lựa chọn đường đời riêng của nó.

Tớ thì không thể như thế. Gia đình, trách nhiệm, nghĩa vụ và cả sỹ diện đối với tớ như chiếc thập giá mà chúng ta cứ đóng đinh câu rút mình vào đó. Nó giết chết tớ, ở trong này này (viết đến đây, tớ phải đặt tay tớ lên ngực trái). Tớ muốn sống, tớ muốn sáng tạo, tớ muốn nguồn cảm hứng của tớ là bất tận, bất tận như biển, như vũ trụ này chứ không phải như một ngọn núi lửa, chỉ phun một thời rồi sau đó vĩnh viễn tắt lụi, âm ỉ tiếc với mớ tàn tro âm ấm ủi an mình.

Đêm qua, tớ bên một người tình, một cô nàng tóc nâu bốc lửa không khác gì cô nàng cậu đã gặp ở đêm trong căn nhà gần nhà thờ Lớn. Tớ đã hôn nàng, đắm đuối. Và cậu biết điều gì không? Trong mắt tớ là cả một dòng hình ảnh chạy qua mắt tớ, hình ảnh của mẹ của con gái tớ. Tớ vẫn rất yêu cô ấy, như cái mỏ neo của đời tớ. Nhưng khi cất mỏ neo lên rồi, cánh buồm tớ vẫn phải đón lấy gió mà trôi đi, trôi đi. Khi trở về, tớ sẽ lại vẫn tha thiết bên nàng như ngày đầu tiên, miễn là nàng phải hiểu rằng, không thể buộc được gió, không thể buộc được mây, không thể buộc được sông và càng không thể buộc được tớ. Buông neo với tớ chỉ là tạm thời, là nghỉ ngơi, là dừng lại thoáng chốc lấy lại năng lượng mà thôi. Đôi chân này đã sinh ra là để đi, phải đi, bởi đi chính là lẽ sống.

Vì thế, bạn thân yêu ơi, thằng khốn vĩ đại nhất đời tớ ơi, hãy lo thu xếp gia đình, và cất bước lên, quẩy gánh hành trang cùng tớ. Anh em ta lại sát cánh như ngày xưa, như thể chúng ta chưa-bao-giờ-mất-đi-tuổi-trẻ.

Hãy viết cho tớ nhé. Đừng gọi điện thoại. Tớ sẽ không trả lời máy đâu. Vì tớ bắt đầu thích trò chơi chữ nghĩa này rồi đấy.

Yêu quý
Bright Ambassador of Morning...

Hà Quang Minh.

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
28 Tháng Mười 20229:44 SA(Xem: 396)
Nhưng tôi giữ lại giùm Anh chút mưa gió lê thê, mang mang cái giá rét âm u đầy thơ mộng của những đêm mưa phùn ngày xa xưa. Hà Nội.
20 Tháng Mười 20224:30 CH(Xem: 696)
Tuổi ấu thơ, tôi sống thời loạn lạc chiến tranh nên mẹ đưa con đi nhiều nơi, ăn nhiều chỗ, ở lắm vùng.
06 Tháng Mười 20221:25 CH(Xem: 733)
Tôi có người em gái xinh đẹp yêu chồng, trung thành với chồng, không ngớt lo lắng và không ngừng săn sóc cho chồng.
05 Tháng Mười 202210:01 SA(Xem: 580)
Nhờ có vợ, anh ta mới trở thành một trò chơi lạ đối với tôi, không ràng buộc, không ai được hy vọng...
02 Tháng Mười 20221:07 CH(Xem: 521)
Tôi dụi mắt vào ngực cha. Đêm ấm áp và da diết vô cùng. Tôi thấy cha tôi gần gũi và tin cậy hơn bao giờ hết.
29 Tháng Chín 202210:56 SA(Xem: 323)
Ở bên này (Pháp), giới tự coi là "trí thức" đều đọc báo Le Monde.
26 Tháng Chín 202210:32 SA(Xem: 401)
Tôi không nhớ năm nào nhưng trước 1975, khi bản nhạc Hàn Mặc Tử của Trần Thiện Thanh đang phổ biến hết cỡ,
20 Tháng Chín 20224:45 CH(Xem: 526)
Nên nhớ, chiêu dụ tốt hơn là làm cho chúng sợ.
14 Tháng Chín 20224:00 CH(Xem: 601)
Dưới ánh sáng nhợt nhạt của ngọn đèn đường bị lũ thiêu thân quây thành vồng, anh ngồi trước cửa ga, tựa lưng vào bức tường đá.
10 Tháng Chín 20223:24 CH(Xem: 496)
Một buổi tối của hai sáu năm sau, bà nội quyết định nói ra trong hai thằng nhỏ đu đưa trên bầu vú mình khi đó, có một đứa không phải con của ông nội.
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 7628)
Người đầu tiên hăm hở xắn tay áo, bước vào lãnh vực xuất bản, giai đoạn sơ khai, là ông Đỗ Ngọc Tùng, nhà Đại Nam
(Xem: 8614)
Tôi không rõ thời gian ở VN trước tháng 4-1975, nhà báo Ngọc Hoài Phương có làm thơ nhiều không?
(Xem: 18104)
Nếu không kể những nhà xuất bản chuyên nghiệp như nhà Sống Mới, Khai Trí, Đồng Nai, Nguyễn Đình Vượng, hay Lá Bối, An Tiêm, Nam Sơn, Trí Đăng…thì, những nhà xuất bản được điều hành bởi các nhà văn, nhà thơ cũng đã tạo được ít, nhiều tiếng.
(Xem: 5820)
Trong sinh hoạt âm nhạc tại miền nam VN, 20 năm (1954-1975) rất nhiều người biết tên tuổi nhạc sĩ Ngọc Chánh.
(Xem: 8398)
Họ Phạm còn được nhìn nhận là người khai sáng môn Thể dục Khí công Hoàng Hạc, ở miền nam California.
(Xem: 4559)
Ông chọn làm chiếc lá thu đầu tiên bay vào không gian mùa Thu tuyệt đẹp vừa chớm ở Cali.
(Xem: 201)
Thơ Du Tử Lê sang trọng, giàu hình tượng, điển tích cùng với mối liên tưởng phong phú đi sâu vào tầng lớp sinh viên, trí thức.
(Xem: 9925)
Du Tử Lê, quả nhiên vẫn là một nhà thơ hiếm hoi. Anh vẫn một mình một cõi. Đó là một điều đặc biệt. Và đối với một thi sĩ, thì đó là một sự thành công.
(Xem: 10080)
“Ngay sau khi gặp ông, tôi đã bước sang “chặng đường ngỡ ngàng.” Không ngỡ ngàng sao được khi mà đứng bên ông
(Xem: 4542)
Thi ca lan tỏa không chỉ trong từng ngóc ngách của căn nhà ông ở
(Xem: 15784)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 5607)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 5505)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 5913)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 6103)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 26418)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 18288)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 21609)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 19575)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 18044)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 15463)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 14574)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 14760)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 13784)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 13552)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 20664)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 27850)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 32107)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,