THẬN NHIÊN - Thất Lạc

12 Tháng Mười 202011:31 SA(Xem: 5296)
THẬN NHIÊN - Thất Lạc
Thận Nhiên dịch lại qua bản dịch “Lost” của Ezra E. Fitz trong tập truyện Flash Fiction International, nxb W.W. Norton & Company
Alberto Felipe Fuguet de Goyeneche (sinh ngày 7 tháng 3 năm 1964) là nhà văn, nhà báo, nhà phê bình điện ảnh và đạo diễn người Chilê. Tuy ra đời ở Santiago, nhưng ông đã sống 13 năm đầu đời ở Encino, California. Năm 1999, tạp chí Time đã vinh danh ông như là một trong năm mươi nhà văn Mỹ-Latin quan trọng nhất của thiên niên kỷ mới.
***

Trong một đất nước có đầy những người mất tích, thì việc biến mất là điều rất dễ dàng. Tất cả mọi nỗ lực được tập trung vào người chết, thế nên chúng ta, kẻ đang ở giữa bọn người sống, thì có thể nhòa mất đi thật nhanh chóng. Người ta sẽ chẳng đi tìm đâu; thậm chí họ còn không nhận ra rằng bạn đã đi mất. Nếu tôi có thấy bạn trước đây thì tôi cũng chẳng nhớ. Bạn biết rồi đó. Mọi người ở dưới đó có trí nhớ rất tồi. Hoặc là họ không nhớ, hoặc đơn giản là họ chỉ không muốn nhớ.

Alberto Felipe Fuguet de Goyeneche
Alberto Felipe Fuguet de Goyeneche (sinh ngày 7 tháng 3 năm 1964) là nhà văn, nhà báo, nhà phê bình điện ảnh và đạo diễn người Chilê. (Hình: FB Thận Nhiên)


Một vị giáo sư có lần bảo tôi rằng tôi đã thất lạc. Tôi đáp rằng để lạc mất chính mình thì trước tiên bạn phải biết nơi bạn đang hiện diện.
Rồi tôi lại nghĩ, Chuyện gì xảy ra nếu ngược lại chứ?

Tôi đã bị xóa mất trong mười lăm năm. Tôi buông bỏ mọi thứ, kể cả chính tôi. Tôi bỏ mặc một cuộc thi kiểm tra. Cô bồ tôi có bữa tiệc sinh nhật và tôi chẳng hề đưa cái mặt mo mình tới. Tôi lên chuyến xe buýt đi Los Vilos. Tôi chẳng có kế hoạch gì sất; nó chỉ xảy ra thế thôi. Nó là điều đã phải xảy ra, và không có đường thối lui.

Thoạt tiên tôi cảm thấy tội lỗi. Rồi bị theo đuổi. Họ có đuổi theo tôi không? Họ có tìm thấy tôi không? Chuyện gì xảy ra nếu tôi tình cờ đụng đầu phải ai đó?

Nhưng tôi đã không đụng đầu ai cả.

Người ta cho rằng thế giới là một cái khăn tay. Không phải thế đâu. Kẻ nào nói thế thì hắn đếch biết thế giới là cái đếch gì. Nó to khổng lồ và - trên hết thảy – lạ lẫm và xa lạ. Bạn có thể lang thang xa và rộng mà chẳng thằng cha con mẹ nào quan tâm tới bạn đâu.

Giờ tôi là một kẻ trưởng thành. Trong cách nào đó. Tôi có lông trên lưng và lắm khi dây kéo quần không kéo được. Tôi đã tới nhiều nơi và làm nhiều chuyện mà tôi chẳng bao giờ nghĩ là mình sẽ làm. Nhưng bạn sống còn. Bạn quen dần với mọi chuyện trong đời. Chẳng có cái mẹ rượt gì là quá tệ. Chẳng có mẹ gì cả.

Tôi đã đến nhiều nơi. Bạn đã tới Tumbes chưa? Tới cảng Buenaventura chưa? Hay San Pedro Sula? Còn Memphis thì sao?

Như một con cún, tôi đi theo một cô thu ngân của siêu thị Kmart cho tới tận El Centro, California, cái thị trấn nồng mùi phân bón. Mối quan hệ đã bắt đầu tốt đẹp hơn là nó kết thúc. Rồi tôi đến làm trong một sòng bài ở Laughlin, Nevada, nằm dọc theo con sông Colorado. Tôi sống trong căn nhà đối diện con đường từ Bullhead City với một mợ tên là Frances và một gã tên Frank, nhưng chúng tôi chẳng hề thấy mặt nhau. Chúng tôi để giấy nhắn cho nhau. Cả hai đứa chúng nó đều là những đứa viết chính tả tệ hại.

Một lần nọ, trong một bữa ăn tối ở Tulsa, một bà nọ bảo tôi rằng tôi gợi cho bà ta nhớ đứa con trai chẳng bao giờ trở về của bà. “Tại sao ông nghĩ là nó bỏ đi?” bà hỏi. Tôi đáp rằng tôi không biết. Nhưng có lẽ tôi biết.

Hay có lẽ tôi không biết.

Dù không muốn, nhưng tôi chấm dứt việc dạy tiếng Anh cho mấy đứa nhóc người Mễ ở Galveston. Cờ của bang Texas trông rất giống cờ của nước Chi-lê. Một trong những đứa con gái chết trong vòng tay tôi. Nó té văng ra khỏi cái xích đu: tôi đã đẩy quá mạnh và nó bay ra khỏi ghế ngồi. Dường như nó bay đi hai phút xuyên qua bầu trời vùng Vịnh mù sương. Tôi đã không muốn làm nó tổn thương, nhưng tuy nhiên tôi đã làm.

Thế thì… sao nào?

Bạn có thể làm được gì?

Bạn đã tới Merida, trên Yucatan chưa? Vào mùa hè ở đó nhiệt độ lên tới 108 độ, và họ cho đóng khu vực dưới phố trong những ngày Chủ nhật nên người ta có thể khiêu vũ. Đôi khi tôi tìm được một cô gái và tham gia.

Năm ngoái tôi quyết định Google tìm tên của chính mình. Có lẽ họ sẽ tìm giùm tôi. Nhưng ngay cả vậy tôi cũng không tìm được chính mình. Chỉ có một thằng cha trùng tên với tôi sống ở “Barquisimeto, Venezuela.” Và có một phòng chữa răng. Gã có ba đứa con và tin Chúa.

Đôi khi tôi mơ về việc sống ở Barquisimeto, có ba đứa con, và tin Chúa. Đôi khi, thậm chí tôi mơ thấy người ta đã tìm thấy tôi.

ALBERTO FUGUET
***
(Nguồn từ FB Thận Nhiên)
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
23 Tháng Bảy 20231:33 CH(Xem: 1278)
Mẹ tôi sinh ra tôi năm trước, năm sau lại sinh em bé.
18 Tháng Bảy 20237:08 CH(Xem: 1400)
Mấy tháng sau cùng của năm học, sáng nào chở con tới trường tôi cũng nhìn thấy một bé gái đứng chờ xe ở ngã tư đường Washington và Oregon,
07 Tháng Bảy 20235:53 CH(Xem: 1737)
Pha không có nhu cầu đặc biệt nào với tiền, anh chỉ đơn giản làm những việc mà ai cũng phải làm khi trưởng thành là kiếm tiền.
05 Tháng Bảy 20234:50 CH(Xem: 1903)
Giỗ cô tôi vào khoảng tháng sáu âm lịch. Tôi không nhớ rõ ngày, chỉ biết trong cái tháng âm ấy, vào gần những ngày tang tóc ấy, bà tôi như một người khác, lờ đờ, uất ức, lẫn lộn...
30 Tháng Sáu 20235:43 CH(Xem: 2159)
Cao nhớ quang cảnh bên ngoài cửa sổ chuyến tàu xuyên Việt ba mươi sáu năm trước đưa anh đến Sài Gòn.
23 Tháng Sáu 20231:08 CH(Xem: 1276)
Thư từ làm cái gì, chữ nghĩa cũng sẽ chỉ là điều vô ích, một khi người ta không còn muốn đọc nhau nữa.
21 Tháng Sáu 20233:26 CH(Xem: 1956)
Đêm dịu êm, nghe được cả tiếng chồi non động cựa sau vòm lá. Tiếng đàn ông cụ réo rắt vút lên Tôi đã gặp một chiều trên bến nước, ông lái đò ngồi đợi khách sang sông…
13 Tháng Sáu 20239:59 SA(Xem: 1844)
Tôi nhìn cái lọ Pénicilline trong veo một hồi lâu rồi bỏ vô giỏ xách.
08 Tháng Sáu 20233:35 CH(Xem: 2153)
So với bốn người – Paul, John, George và Ringo – thì Kiệt giống George nhất vì khuôn mặt xương xương.
02 Tháng Sáu 20235:10 CH(Xem: 1627)
Cơn mưa qua đi, trăng lại lọt sáng qua từng kẽ lá, Khải khe khẽ mở cửa, trở về căn gác trọ.
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 17078)
Ông là một nhà văn nổi tiếng của miền Nam.
(Xem: 12290)
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
(Xem: 19019)
Với cá nhân tôi, tác giả tập truyện “Thần Tháp Rùa, nhà văn Vũ Khắc Khoan là một trong những nhà văn lớn của 20 năm văn học miền Nam;
(Xem: 9197)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 8362)
Mới đây, có người hỏi tôi, nếu không có “mắt xanh” Mai Thảo, liệu hôm nay chúng ta có Dương Nghiễm Mậu?
(Xem: 623)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 996)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 1187)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 22483)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
(Xem: 14025)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
(Xem: 19192)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 7911)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 8826)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 8509)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 11074)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 30727)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 20823)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 25522)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 22918)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 21743)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 19802)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 18064)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 19262)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 16928)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 16120)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 24520)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 31964)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 34939)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,