dutule.com (ngày 12 tháng 2-2016): Là một người đã dành toàn thời gian để làm thơ và, cũng là người làm thơ liên lủy từ nhiều chục năm qua, nhà thơ Vương Ngọc Minh mới gửi tới những người yêu thơ ông, thi phẩm “Mở chữ”.
“Mở chữ” do nhà XB Tân Hình Thức Club ấn hành đầu năm 2016. Bên cạnh trên 60 bài thơ được viết theo thể dạng “tân hình thức”, người đọc còn được thưởng thức một số phụ bản họa, do chính họ Vương sáng tác.
Trong lời “Tựa” trước khi bước vào nội dung tác phẩm, nhà thơ Khế Iêm, con chim đầu đàn của phong trào Thơ Tân Hình Thức viết:
“Vương Ngọc Minh đến với thơ Tân hình thức ngay từ khởi đầu, Tạp Chí Thơ số 18, mùa xuân năm 2000, chủ đề “Cuộc Chuyển Đổi Thế Kỷ”. Hai năm sau, ông xuất bản một tập thơ Tân hình thức, được coi là sớm nhất, “26 Bài Thơ Tân Hình Thức”, với bút hiệu Lưu Hy Lạc. Ông gắn bó với Tân hình thức cho đến năm 2008, sau đó, bỏ đi sinh hoạt nơi những diễn đàn văn học khác. Tạm biệt Tân hình thức, dĩ nhiên ông quay về với thơ tự do, nhập vào những nhà thơ số đông. Ông trở lại với thơ Tân hình thức vào năm 2014.
“Điều gì lý giải câu chuyện ra đi rồi lại trở về của ông? Ra đi, ông mang ngôn ngữ thơ Tân hình thức áp dụng vào thơ tự do, nhưng chừng như không hiệu quả, vì thơ tự do là loại ngôn ngữ viết, như văn xuôi,với hình thức rải chữ, ngắt dòng, bắt người đọc phải chú tâm vào, chỉ với chữ. Trong khi thơ Tân hình thức là ngôn ngữ của đời sống, làm sao loại ngôn ngữ sống động này có thể bị khóa lại bởi những hình thức trên trang giấy? Thơ Tân hình thức với dạng thức những thể thơ, tạo sự thoải mái, lôi cuốn bởi tính truyện, cách diễn đạt và nội dung, dễ gây ấn tượng nơi người đọc. Sự trở về của ông, chứng tỏ, ngôn ngữ nói thông thường và đời sống là sức mạnh của riêng thơ Tân hình thức, không loại thơ nào có được.
(…)
“Đọc thơ ông, chúng ta liên tưởng tới nhà thơ Mỹ Frank O’ Hara (1926-1966), với thơ là những câu chuyện vụn vặt đời thường, “Đằng sau những bài thơ ngắn gọn, chớp nhoáng đó của ông, là kinh nghiệm về câu hỏi thực tại, vượt qua sự phi lý và nỗi cô độc của đời sống hiện đại, bằng cách nói về những kẻ vô danh khác, ngay tại chỗ, ở đây.” Nhưng với Vương Ngọc Minh thì khác. Thơ giống như hít vào thở ra, ông chụp bắt tình tự, ý nghĩ, những sự cố ngẫu nhiên của đời sống thực tại chung quanh, chắt lọc, rồi tuôn ra bằng hết, không còn lưu lại gì, đôi khi ngay cả chính ông, vì “đời tôi – một cuộc đời / có ra chó gì chứ!” Ông nhập vào cuộc đời đó, ngôn ngữ đó, dòng thơ đó, và biến mất “ngay tại chỗ, nơi đó…”
.
Dưới dây là một bài thơ Tân hình thức, trích từ thi phẩm “Mở chữ” của Vương Ngọc Minh, bài “Chuyện vô bổ” đề tặng Khế Iêm:
“một
người chồng (như
tôi
– kẻ viết) mà
mọi
ý tưởng nẩy
đưa
ra đều dẫn
đưa
tới sai lầm
và
một người vợ
(như
nàng – dịu hiền)
thì
nắm giữ hết
mọi
thứ kể cả
sinh
– vận mệnh người
chồng
(kẻ viết – như
tôi)
không những thế
người
vợ (đảm đang
-như
nàng) còn am
tường
các cái từ
chính
trị xã hội
cho
tới ngoài đời
thường
(tiền – bạc) thử
hỏi
chuyện đôi lứa
như
vậy (như tôi
-kẻ
viết với nàng
-hiền
dịu đảm đang
Có
bền chặt!
VƯƠNG NGỌC MINH,
(“Mở
chữ” trang 62 & 63)