ông học Nam Tiểu Học
tại Đà Nẵng lúc nào?
nếu thời đó tôi biết
ông hết đường làm thơ!
tánh tôi rất đố kỵ
với ai thật tài hoa
rừng có thể lắm khỉ
cọp chỉ một thôi à
ông may mắn thoát được
sớm trụ ở thủ đô
còn tôi vẫn lả lướt
trong lòng một cái ao
một lần ông trở lại
dòm nhau, giơ tay chào
nghe biết danh hảo hớn
như kiếm hiệp giang hồ
ông lo nói chuyện sách
trong cà phê Quỳnh Châu
tôi mê kèm sát nách
tà áo dài trắng màu
ông nổi danh như sấm
vì thực lực thực tài
tình ái cũng hiển thánh
kề vai cùng sánh vai
ông kém tôi một tuổi
sao bàn chân quá dài
đích nào cũng tới trước
có trừ cái quan tài?
khi tôi làm chuẩn úy
ông đã trung úy rồi
trụ trì la pagode
thỉnh thoảng ngó mặt trời
tôi thì lo lội bộ
(nói cho ngay vì tôi)
mê mùi hương sông núi
lại thích ngắm đầu ruồi
ông đương nhiên viết mạnh
từ thơ qua đến văn
từ tạp chí đến báo
ông tiến như sao băng
đã quá nhiều đầu sách
trong Khai Trí, Xuân Thu
trong cặp những thiếu nữ
trong lòng nhiều tiểu thư
khi ông đòi ra biển
thả hồn về quê hương
là lúc tôi cung tiễn
vài nỗi buồn, vết thương
kịp đến lúc ông nhắn
gặp mặt chơi cho vui
không hẳn vì thích thú
tắm vội suýt phỏng người
gặp nhau, tôi nhận kỹ
ông tầm thước, bình thường
độc đáo ở cái mũi
biểu thị người phi thường
ông chắc cũng không lạ
Hà Nguyên Thạch, bạn tôi
mũi kỳ kân giống hệt
ông-thi-sĩ-cả-đời
người sở hữu mũi quí
đủ tiêu nhưng giàu đào
bề ngoài không hấp dẫn
nhưng như cái hồ lô
ông cũng giống hệch Thạch
giỏi thỏ thẻ ngọt ngào
giọng nói có tẩm mật
thơm nhẹ hơn ca dao
dĩ nhiên ngoài chừng nấy
ông hiển thánh tài thơ
(ở đây không đề cập
giá trị đến mức nào)
ông là một thi sĩ
giản dị chỉ vậy thôi
thi sĩ có quyển hưởng
những ưu ái cuộc đời
một lần tôi lạng quạng
ở mấy nẻo quận Cam
gọi thăm, ông đang ốm
bệnh tình khá bi quan
ấy thế mà ông khỏi
dễ dàng như khói bay
làm thơ hay sướng thật
thần chết cũng nương tay!
ông đi đây đi đó
ra mắt sách, đọc thơ
diễn thuyết cùng họp bạn
đời đẹp hơn giấc mơ
tôi nợ ông cũng lắm
những bài viết thơm tình
một lần sắp trả lễ
lại trở ngại linh tinh
đã vậy đành khất nợ
cho đến phút này đây
thay vì trả hậu lễ
vẫn chỉ quậy thế này
mong ông Lê Cự Phách
(tên ấn tượng vô cùng)
cười lớn như thường lệ
giữa những sinh hoạt chung
cõi nhân gian dễ hiểu
mặt nước như gương soi
tôi ngược ông như vậy
kính quí ông hẳn hòi
Luân Hoán
Ý kiến bạn đọc
14 Tháng Mười Hai 20148:00 SA
Lưỡng Nguyên
Khách
Bài thơ hay, tình, chân thật, không chỗ chê. Chắc hiểu nhau quá rồi. Cám ơn những dòng tri tình mộc mạc