Tôi là Mai Thảo,
Về thơ của Du Tử Lê, về cõi thơ của Du Tử Lê, thì có lẽ là tôi đã gặp sớm nhất, hơn hết tất cả mọi người ở đây. Lúc đó Du Tử Lê mới là một người sĩ quan trẻ măng, của cục Tâm Lý Chiến. Thơ Du Tử Lê, không tạo được một sự chú ý tức khắc, như là thơ của Nguyên Sa, thơ của Cung Trầm Tưởng.
Nhưng mà đâu có ngờ rằng ở trong cái sự bình thường đó, thì Du Tử Lê lại có một cái thể lực về thơ rất là ghê gớm. Và hắn ta bắt đầu chạy, ở trong cái cuộc đua thơ của một thời. Từ hạng bét mới chạy lên, và hắn bỏ hết tất cả mọi người ở lại. Ở trong số những người bị bỏ lại đó, lại có tôi chứ! Phiền quá!
Và Du Tử Lê ở trong cái thể thơ càng ngày càng lấp lánh, càng ngày càng tuyệt diệu, và về nhất ở hải ngoại. Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
Cái chức vụ đứng đầu đó khó ai thay thế được!