Me của con,
Hôm nay là Thứ Sáu. Con không nhớ đã bao nhiêu Thứ Sáu đi qua, kể từ ngày me mất. Con không nhớ, đã bao nhiêu đêm, bao nhiêu ngày, me nằm một mình trong nghĩa trang xa lạ. Cái nơi chốn mà thời gian làm nản lòng ham muốn viếng thăm của đám con cháu.
Me của con, con không nhớ bao ngày, bao tháng đã đi qua trong cuộc đời con. Cái cuộc đời mà sinh tiền, lúc nào me cũng ca cẩm, lúc nào me cũng lo sợ, hãi hùng cho con.
Me của con, chiều nay, ngồi đây, lòng nhớ thương me làm con muốn khóc.
Chiều nay, ngồi đây, con chợt thấy cô đơn, trống trải tới hiu quạnh. Hơn bốn mươi năm làm người, con đã chẳng đem được cho me một niềm vui, dù rất nhỏ; nếu không muốn nói chỉ toàn khổ não.
Me của con, bây giờ là buổi chiều. Buổi chiều quê người. Buổi chiều vắng lặng. Buổi chiều con muốn khóc. Con thèm khóc quá đi me ơi. Con thèm được khóc trên vai me. Con thèm được khóc, trong lòng me. Khóc trên ngực me. Khóc qua lớp vải phin nõn, đầy mùi thơm da thịt me, như thơ ấu con đã mất.
Me của con, me biết không, con đang ngồi trước những bài thơ của con. Những bài thơ viết ra từ bốn năm qua. Con đang ngồi trước gian dối, trước bùn nhơ mà con đã mù quáng vấy lên đời mình. Vấy lên mặt người.
Me của con, chiều nay, con ngồi trước những điều me đã dậy dỗ. Me đã khuyên bảo. Me đã khóc lo. Me ơi. Sự oan nghiệt? Thời báo oán…?
Me của con, con biết, những ngày qua, những tháng năm qua, con đã không phải, con đã sai quấy, với người, với đời. Con đã sai quấy với me. Sai quấy với tình nghĩa. Sai quấy với các cháu, các con và, với chính cuộc đời con, còn lại, trước mặt.
Me của con, con ước gì có me ngay lúc này để con được khóc. Để con được ngã vào lòng me. Để con được kể lể. Để con được tha thứ. Để con được an ủi. Được vuốt ve. Được bảo bọc, vỗ về.
Me của con, ôi me của con! Con biết tới ngày me nhắm mắt, trước sau, con vẫn chỉ là đứa con bất hiếu. Đứa con ngỗ nghịch. Đứa con dạt trôi, bầm giập của me, của gia đình ta, của dòng họ mình.
Me của con, bây giờ là buổi chiều. Buổi chiều đang xuống ngoài khung cửa. Buổi chiều ắp hình ảnh me. Hình ảnh C. Hình ảnh oan khuất. Hình ảnh Thánh nữ. Hình ảnh H. Hình ảnh T.
Bây giờ buổi chiều đang rơi trên những dòng chữ, những bài thơ, những ý tưởng đui mù. Mỗi dòng chữ đã như một xác nhận vô sỉ, đã như một tố cáo lầm than gạt gẫm…
Me của con, bây giờ buổi chiều đang rơi trên tấm lòng con cô đơn. Trên nỗi niềm con ghẻ lạnh.
Ôi me! Cớ sao tới giờ này, phút này, con vẫn không thể tìm được cho mình, tri âm. Giữ lấy cho mình, tri kỷ? Cớ sao, tới phút này, vẫn chưa một ai, hiểu rằng, cuối cùng, con vẫn chỉ là một người cô quạnh.
Me của con, con biết tội lỗi con, khó sông nào rửa sạch. Con biết xấu xa con, khó suối nào có thể mang đi. Vậy mà, không biết có phải, trước những mù quáng, trước những vô tri, bất trí của con, cuối cùng trời đất vẫn mang tới cho con, những Bồ Tát. Trời đất vẫn còn dành cho con, những Thánh Nữ.
Me của con, không biết có phải con sắp chết? Con sắp được theo me chăng(?) mà phút này, giữa buổi chiều nay, con đang nhìn lại mình. Con đang nhìn lại toàn bộ đời sống con, với tấm lòng ứ tràn sám hối.
Me của con, con tự hỏi không biết con có con xứng đáng với tấm tình trong? Con có còn xứng đáng với thánh thiện, lớn? Con tự hỏi liệu con có còn xứng đáng để nhận tiếp những cao cả từ trái tim Bồ tát, trên cao? Liệu con có còn xứng đáng nhận tiếp những cứu rỗi từ trái tim Thánh Nữ, ngôi ba?
Me của con, me hãy chỉ cho con biết, con phải làm gì? Con phải ra sao, phải thế nào với những vết nhơ đời con, khôn chối? Me của con, me hãy chỉ cho con biết đi. Chỉ cho con với! Chỉ cho con biết, con phải làm gì? Sống sao, với những ngày nhơ nhớp, những ngày còn sót lại trong đời mình?
Ôi! Me của con, bây giờ là buổi chiều. Con biết không còn thêm nhiều nữa, những buổi chiều ở nơi này? Con sắp rời khỏi đây. Con sẽ tới một chốn khác. Như thơ con. Như tâm hồn con, đã kinh qua, đã ngậm ngùi, ở khắp cùng các tầng địa ngục.
Me của con, hôm nay, giữa buổi chiều sám hối, giữa buổi chiều cuối tuần, trong cõi u mê bằn bặt, con xin me, hãy nhận từ con, tập sách nhỏ này. Tập sách thứ nhất, sau bao nhiêu tập sách, lần đầu, mới nhớ tới và, được gửi cho me.
Con xin me, hãy nhận lấy từ con những phần thịt xương loét lở, những phần máu huyết ung độc trong văn chương con. Con cũng xin me, xin me, nhân danh người mẹ lầm than, người mẹ tới cuối đời, còn nhọc nhằn, khổ ải, vì đứa con hư, mà xin lỗi cuộc đời, xin lỗi mọi người cho con, trước khi me sẽ dìu con bước vào tháng năm còn sót.
Me của con, xin me hãy dìu con, vì một đứa con yếu đuối, một đứa con còn mãi ngu muội, mà nói với những Bồ tát của đời con, nói với những Thánh nữ của đời con, rằng: Hôm nay đã lỡ. Rằng đời sau đáp đền,.
Bởi vì con của me, đã chẳng còn gì, chẳng còn chút gì, ngoài những dòng thơ máu khô, dòng thơ nhục nhằn dành cho Bồ tát, dành cho Thánh nữ, qua những tháng năm, đầm đìa mê sảng.
Me của con, xin me hãy dìu con, vì một đứa con hư hỏng, một đứa con cô quạnh, mà nói với bằng hữu con, nói với những người bạn đã từng thất vọng về con, nói với những người đàn ông trên mặt đất này, những người đàn ông đã từng ngày đêm, nguyền rủa con, hận thù con, nói với những người trẻ, ở khắp nơi trên dương thế, những người trẻ cũng đã từng căm giận con. Nói với những người già, nói với trẻ thơ, nói với thế hệ sau, rằng trước sau gì, thì con của me, cũng chỉ là một tên đốn mạt. Trước sau gì, thì con của me, cũng chỉ là người mang trong lồng ngực một trái tim quá đỗi thiết tha. Quá đỗi mù quáng. Quá đỗi ngây ngô.
Me của con, ôi me của con!
Con xin me hãy nói hộ với họ, với mọi người, với cuộc đời, với nhân gian đời trước, với cõi khác đời sau, rằng hãy thôi nguyền rủa, hãy nguôi hận thù, bởi vì cuộc đời con, cuối cùng cũng chẳng còn gì, chẳng được gì khác hơn những bài thơ đẫm máu.
Bởi vì cuộc đời con, cuối cùng, cũng chẳng được gì, chẳng có gì, khác hơn chính điều mà ngay con, cũng đà không hiểu.
Du Tử Lê
21 tháng 7 năm 1989.
(Ở