ba mươi năm lẻ ai ngờ được
tao với bay, giờ gặp tại đây!
chiến tranh đã dứt nhưng thương tích
vẫn ở cùng tao, ở với bay
bay đã khinh qua địa ngục đời
từng nhìn binh biến giống trò vui
chiến xa, đại bác bay chơi nổi
bom ném ngang trời cũng được thôi!
trận mạc ngày xưa còn chẳng ngán
nhằm nhò chi ít vỉ bia “cua”
cười khan những buổi đi “chà láng”
mà lại buồn so diện H.O.
nốc rượu nguyên đêm chờ được xỉn
ôi mái trường rêu: Chu Văn An.
nhiều thằng “thăng” lúc còn hoi sữa.
dăm tên đầu bạc, kể hung hăng
đạn bom ngốn mất thời trai trẻ
cải tạo khơi khơi năm, mười niên
ra tù mất vợ, con quay mặt
cười gượng ra điều ta vẫn… ngon.
trong mắt bay nay vàng kỷ niệm
tao đầy gân máu nhớ quê hương
đêm đêm ác mộng còn truy kích
lạnh cẳng tao hầm nhất Biển Đông.
tụi bay muốn sống? – quên cho lẹ
mũ đỏ, đen gì… cũng đã xong
tao cam phận kiếm tô canh cặn
bay rồi cũng thế! – liệu nghe con.
xa trường mất xác. giờ đâu khác?
xương bỏ quê người, cỏ cũng chê
chắc chi đã được như Tư Cóc
chết giữa quê hương – đắp mảnh cờ.
Minh Dê, Hồng Trố… tao mừng lắm
những tưởng không còn gặp tụi nay
đêm qua uống rượu con nhà Kiểm
thương bạn tao thèm được khóc ngay.
nhìn nhau chợt thấy ra sông núi
có chút gì nghe rất thốn đau.
hẹn bay về chết trong tay mẹ
tổ quốc nghìn năm bỏ được sao?
4-2-91