Tôi chẳng thể nói gì thêm, yêu dấu
Khi tâm hồn cũng nặng, khẩm sớm mai
Biển hạnh ngộ, sóng xô, dồn kiếp, khác
Chiều sa-di cởi áo: Tạ ơn đời
Tôi chẳng thể nói gì thêm, yêu dấu
Khi đêm tìm đêm/ lạnh/ ngón tay, riêng - -
Cây tháng tám, gửi lá người: Tinh khiết,
Cho môi tôi: Một tối ướt hương, bền,
Tôi chẳng thể nói gì thêm, yêu dấu
Khi thương yêu thấu, vượt khỏi chân trời
Con đường sẽ giữ giùm ân, nghĩa gắt
Gối, chăn rồi đẫm, đẫm khát khao, tôi.
Tôi chẳng thể nói gì thêm, yêu dấu
Vì mỗi đời vốn một cõi chia, ly.
Dù hạnh phúc có như lời nói dối
Nắng, mưa khuya thực chứng lúc tôi, về.
Nhân gian sẽ giữ ngày ta gặp gỡ
Và, chim trời sẽ chở đớn đau, đi
Ngăn tủ sẽ cất giùm bao nỗi nhớ
Như ngực người lênh láng ấu thơ, mưa.
Tôi chẳng thể nói gì thêm, yêu dấu,
Khi quỷ, thần bước xuống khỏi vai tôi
Em thay thế: Trần gian và, cõi-một
Dưỡng, nuôi tôi và, tặng hiến tim, ngời.
Tôi chẳng thể nói gì thêm, yêu dấu
Khi môi người mãi mãi vẫn: Tân hôn.
Đất mãi mãi giữ điều tôi gửi gấm
Tháp cho cây: Đời khác cộng linh hồn.
Tôi chẳng thể nói gì thêm, yêu dấu
Dù mai này, tôi sẽ bỏ tôi, đi.
Lá sẽ héo theo hồn tôi sẽ rụng
Biển đợi chờ trăng hoán chuyển thân nhau.
Tôi chẳng thể nói gì thêm, yêu dấu
Khi sa-di cởi áo: - Tạ ơn người!