chương 11

10 Tháng Bảy 201012:00 SA(Xem: 4077)
chương 11

“Và Ngài bảo họ: Hồn ta buồn phiền quá đổi, muốn chết được. Các ngươi hãy ở lại đây và canh thức.”

Mc. 14.34.

 

Tôi trở lại Houston, như một người khách lạ. Thành phố vẫn như xưa. Xa lộ tiếp tục được mở thêm với tất cả sự dở dang, như một trong những dấu hiệu đặc biệt nhất của nó. Những ngày nắng hiếm hoi vẫn chen kẽ ngày mưa dầm. Tôi có trong tâm hồn cái xúc động của người trở lại quê cũ cùng lúc với cảm giác vĩnh viễn chia tay, trên máy bay tôi nghĩ vậy. Tôi chỉ thông báo cho Cảo ba ngày trước khi lên máy bay. Tôi không muốn Cảo cản trở quyết định của tôi. Cũng chẳng còn được bao ngày sống với nhau. Sau chuyến đi này, tôi là một người đàn bà có chồng. Chính thức có chồng. Chồng tôi là Phong, con trai một người bạn cũ của ba má tôi. Tôi cho Phong biết tất cả mọi chuyện về quá khứ mình. Tôi nói với Phong về Cảo. Tôi cũng nói thật với ba má tôi, những gì họ không biết trong tương qua giữa chúng tôi. Phong nghe xong, im lặng. Chàng có cái vẻ đạo mạo kính cẩn của một người lắng nghe một câu chuyện đau buồn, thảm khốc. Tôi bảo “đấy, em đã nói hết. Phần anh, em nghĩ chẳng có gì phải nói. Hơn nữa, em cũng không thấy cần thiết phải nghe.” Rồi tôi nhấn mạnh, hai tuần sau, chúng ta gặp lại nhau. Tôi nghĩ Phong cũng cần thời gian để suy nghĩ, tôi muốn vậy. Tôi xin phép ba má tôi cho tôi được rời khỏi Seattle trong hai tuần lễ. Tôi gọi đó là thời gian tĩnh tâm. Thời gian suy nghĩ, nhìn lại mình. Sau khi biết rõ chuyện tôi và Cảo, ba má tôi trầm lặng hẳn. Ông bà không nói gì, chỉ kín đáo theo dõi tôi, kín đáo buông những tiếng thở dài nhẹ nhẹ. Điều may mắn là lòng thương yêu và quý trọng nơi ông bà không vì thế mà sút giảm.

Tôi thấy Cảo ngay khi đi qua phần uốn vòng của cửa cuốn. Chàng vẫn như xưa, nếu không muốn nói là hơi xanh và ngơ ngác.

Tôi đưa valise cho chàng xách hộ. Chàng hỏi trong đó có những gì mà nặng thế. Tôi đùa “tất cả kho tàng của Thiện.”

Những lời đối đáp giữa chúng tôi, dù có là những câu nói đùa, nhưng hiển nhiên hai đứa chưa có được cái hồn nhiên thuở nào. Cảo âm u, xa vắng như bầu trời lúc nào cũng lẩn quất một cơn mưa. Tôi cũng chẳng còn cái hồn nhiên cũ. Mặc cảm phản bội, ý thức mất mát, là những con nước cứ vỗ hoài lên đôi bờ tâm hồn tôi bồi lở.

Cảo hỏi tôi có đói bụng không? Tôi nói đói nhưng không muốn đi đâu hết. Tôi bảo “Thiện chỉ muốn mọc cách để bay về căn nhà của mình. Cái ổ chuột của chúng ta.” Cảo mỉm cười gượng gạo.

Quả thật tôi đang ăn từng miếng bánh còn lại của chiếc bánh tình yêu đầu đời. Phần bánh mà tôi biết khi hết, sẽ không bao giờ còn có lại được nữa.

Về tới nhà, tôi thay quần áo, xăn tay xuống bếp dọn nhà bếp cho chàng. Tôi thấy tôi giống như con cá được trả lại vùng nước quen. Tôi hân hoan, tôi chân sáo, tôi nghe hồn mình líu lo muốn hát. Tôi lau bàn ăn bừa bộn thức ăn với những ly cà phê quẹo quánh và những lon coca lăn lóc. Tôi dọn lại chiếc bàn ở phòng khách bừa bãi sách báo. Tôi kê lại cái sofa, kéo lại cái tủ nhạc. Tôi cố tình để lại cái phòng ngủ. Tôi muốn dọn nó sau cùng. Tôi không đủ bình tĩnh bước vào nó dù rất muốn. Tôi sợ thấy những thay đổi bắt buộc sẽ có kể từ ngày tôi đã bỏ đi. Tôi không muốn thấy trên chiếc end table tấm ảnh bán thân của tôi cười toe, không còn. Thay vào đó, có thể là một bức ảnh khác. Không. Tôi muốn quay lưng lại nó. Lẩn tránh nó được lúc nào hay lúc đó. Bề gì, nơi chốn đó, tôi cũng đã có những ngày tháng là vợ chàng. Nhưng trốn chạy cách gì, cuối cùng tôi cũng phải bước vào. Vừa mở rộng cánh cửa, tim tôi đã thắt bóp. Tôi ngửi được nguyên vẹn mùi gối chăn, mùi ân ái, mùi tình nghĩa, mùi đêm thâu, mùi sớm mai, mùi hạnh phúc... Tôi bước vào. Ồ! Tôi muốn khóc. Tôi muốn khóc quá đi. Tôi quay lại tìm Cảo. Chàng đứng ngay sau lưng tôi. Tôi nhìn chàng. Nước mắt tôi tự động ứa ra. Tôi buột miệng “Cảm ơn Cảo. Thiện cảm ơn Cảo!” Tôi thấy rõ Cảo bối rối. Tim Cảo đập mạnh. Đôi cánh tay chàng run trên lưng tôi. Tôi ngửi được mùi chàng. Tôi ngửi được mùi thuốc lá. Cái mùi hơi làm tôi trằn trọc, làm tôi điên đảo những ngày xa nhau. Tôi khóc. Thành tiếng. Tôi đã nhìn thấy tận mắt tấm ảnh bán thân của tôi, đang cười toe, vẫn ở chỗ cũ. Vẫn nguyên vẹn đó, bức ảnh tôi. Vẫn nguyên vẹn đó, hình ảnh tôi. Chỉ khác chăng, cũng vị trí kia, cũng nụ cười nọ, nhưng nhác trông, giống như đó bức ảnh được đặt trên chiếc bàn thờ kê thấp.

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
31 Tháng Năm 2010(Xem: 2899)
31 Tháng Năm 2010(Xem: 2951)
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 17078)
Ông là một nhà văn nổi tiếng của miền Nam.
(Xem: 12291)
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
(Xem: 19021)
Với cá nhân tôi, tác giả tập truyện “Thần Tháp Rùa, nhà văn Vũ Khắc Khoan là một trong những nhà văn lớn của 20 năm văn học miền Nam;
(Xem: 9197)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 8362)
Mới đây, có người hỏi tôi, nếu không có “mắt xanh” Mai Thảo, liệu hôm nay chúng ta có Dương Nghiễm Mậu?
(Xem: 623)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 996)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 1187)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 22483)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
(Xem: 14027)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
(Xem: 19192)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 7911)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 8826)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 8509)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 11076)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 30727)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 20823)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 25522)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 22918)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 21744)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 19804)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 18064)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 19262)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 16928)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 16120)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 24520)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 31965)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 34939)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,