1.
chiều mượn phổi ai đó, để thở
những giọt lạnh như mưa
ném xuống tôi, nắng quái.
rét ngọt! rét hoại!
tôi thở bằng phổi mượn từ những thương yêu,
riêng và, bằng hữu, ít.
2.
con đường chạy bằng đôi chân mượn
của ai đó.
ký ức, cánh đồng gồm những tế bào
có khả năng tự sinh sôi.
trong tôi, cũng có những tế bào tương tự.
tế bào mang tên em: ngủ sớm.
tế bào mang tên tôi: ngủ muộn
(và,) những nụ hôn trộm gửi lên tóc. trán. mắt.
môi. ngực. bụng.
cánh tay em.
(như người ta thường hôn trộm em bé
lúc chúng ngủ say.)
dù tôi có thể mượn đôi chân nhàm chán…
để chạy.
3.
đêm mượn đôi mắt ai đó để đọc
những trang thơ / văn cũ
trên vách tường văn chương nguyên sa /
mai thảo.
đọc hoài cớ sao vẫn mới!?!
4.
tôi đứng chênh vênh một chân
nơi ngạch cửa ngôi nhà kỷ niệm
nơi tình yêu ta được trưng bày
không chỉ qua những bài thơ,
những trang văn tôi viết về tình yêu em
(mà) lớn lao hơn nhiều:
những trang thơ / văn tôi viết từ hạnh phúc /
lầm than khác…
(đó là lúc em cho tôi mượn đôi mắt em
để đọc!)
5.
gió mượn đôi tay của nắng dắt chúng ta
dạo chơi san francisco
tôi rủ duy thanh, em, và, vài bằng hữu khác,
vào trong tranh, tượng mai chửng. tạ tỵ.
ngọc dũng. nghiêu đề. thái tuấn…
chúng ta ngồi,
uống cà phê.
phì phèo
thuốc lá.
chúng ta ngồi
tán gẫu.
đủ thứ
tào lao.
trước khi về
tôi uống chính những giọt-mình-cuối…
dường chỉ em thấy.
(tôi đoán chừng ấy mà!)
khi nhận được nơi em những vỗ về, trấn an
quen thuộc của mẹ,
dành cho đứa con hư
cuối sóng.
6.
em treo tôi cùng khắp ngôi nhà tìnhnghĩa
(tôi viết liền hai chữ này.)
nhiều nhất vẫn là đinh cường,
và, một số anh em đã khuất.
(như tôi,
rồi cũng sẽ đi xa!)
nhưng tôi biết,
dù ở đâu,
tôi cũng vẫn có thể mượn trái tim cùng
đôi mắt em,
(thêm một vài người khác?)
để sống.
như những bức chân dung
đã mượn tôi để buồn!
nhiều đời, kiếp nữa.
7.
như tên trộm gặp hên
đêm qua tôi khoắng được mẻ lớn!
rời studio
tôi hối hả trở về.
em và, những thương yêu khác chờ tôi
quanh bữa cơm tối trễ. muộn.
tôi cắm cúi:
ăn.
gắp.
chan canh.
và.
nuốt.
không nhìn ai.
tôi sợ bị phát hiện:
một tôi khác!
(tôi biết tôi đang… khác!)
chỉ một đoạn rất ngắn, đường về
tôi chợt hỏi tôi cả chục lần:
“có thể nào ngày mai sẽ không còn tôi trên
lộ trình hối hả này?
“em không còn phải đợi cơm!
“cũng chẳng còn ai hôn trộm tóc. trán. mắt.
môi… ngực. bụng. cánh tay. em…
trẻ thơ. khuya khoắt.”
8.
bằng đôi mắt cận thị của mình
tôi đọc thấy tên tôi gần cuối bản tường thuật
buổi ra mắt CD ngâm thơ của ai đó
trên nhật báo bạn tôi.
người viết tin gắn vào miệng tôi mấy phát biểu
nhí nhố!
tôi tự bấu thịt da!
để chắc mình tỉnh táo!
vậy kẻ nào xuất hiện? kẻ nào phát biểu
trong bản tin kia?
thời đại mới?
thời thiên tai!
thời của những kẻ giết người
không chỉ bằng súng. đạn. gươm. đao.
thuốc độc. ôm bom tự sát…
mà còn bằng những hiện diện ảo!
những phát biểu ma!
khi người chưa chết (bắt đầu là tôi)
bị chôn sống!!!!!
9.
tôi đứng dậy.
tắt đèn.
đốt cho mình điếu thuốc chót trong ngày
trước nhân chứng bếp ga,
máy hút khói…
lúc em đã ngủ.
mọi người đã ngủ.
không ai quởn (luôn em)
cho tôi mượn: phổi. tim. mắt. môi... để thở!
tôi thấy tôi cõi âm,
lần vào cửa khác,
tâm. em.
(calif., jan. 13 2011.)
Gửi ý kiến của bạn