1.
kỷ niệm bất ngờ, tuột tay, rớt theo chiều
thẳng đứng,
những cây me lề đường Gia Long,
hấp tấp dấu trong nó
tiếng hát buồn và, những đôi mắt sớm
nhuộm đen nắng, gió.
đó là lúc những cánh bướm tí hon liu điu
hát cho tôi nghe
(giọng của chúng.)
“…về đi em tôi. về đi đôi môi…” (*)
trong tôi, dường có kẻ nào
hối hả lao về cuối đường.
đợi, đón một người:
vĩnh viễn không trở lại!
2.
kỷ niệm bất ngờ, tuột tay, rớt theo chiều
thẳng đứng,
tôi không biết những bậc thang hẹp dẫn lên
tầng lầu một
nghĩ gì?
lúc người con gái xuất hiện;
cùng khu rừng nguyên sinh của cô
sau cặp kính cận thị.
Minh kể tôi nghe về tiếng đàn,
giọng hát thất lạc:
“vết thù trên lưng ngựa hoang,”
của cánh rừng nguyên sinh ấy.
phần riêng, tôi hiểu
tiếng đàn, tiếng hát kia
là lời cầu xin tuyệt vọng những chiếc
móng ngựa
và, một vó câu… đã mất.
(như tật nguyền bẩm sinh loài ngựa sắp
tuyệt chủng.)
3.
kỷ niệm bất ngờ, tuột tay, rớt theo chiều
thẳng đứng,
(lúc Hồ Minh Tâm đã bị cơm, áo dẫn độ
ngược về Hà Nội.
Nguyễn Khắc Nhượng chờ sớm mai nhập viện,
mổ ung thư ruột già!... )
tôi không biết lũ bàn, ghế ngoài sân căn nhà
Bùi Cung
nhón gót, nghiêng tai lắng nghe “em ngủ
trong một mùa đông,”
tìm được gì qua tiếng hát Thụy Long /
Mai Khôi?
phần riêng, tôi hiểu
cách gì thì:
“một đời. thôi. cũng thôi!
“một đời. thôi. cũng thôi!”
người con gái đã hất tôi xóng xoải giữa
lòng đường,
từ chỗ ngồi phía sau chiếc honda (tay ga, mới)
của nàng.
khiến tất cả cây cối, thành phố, mái hiên,
hàng quán…
khắp cùng thế giới,
nơi chúng tôi đi qua,
nhất tề đứng lên, chỉ tay, xỉa xói…
chúng nhao nhao hát bài:
“đáng kiếp!”
(bài hát tuột tay, rớt / lăn theo chiều ngang
mặt phẳng lãng quên. xa ngái.)
4.
kỷ niệm bất ngờ, tuột tay, rớt theo chiều
thẳng đứng.
tôi không biết thang máy, cửa phòng,
màn nhung, ngọn đèn, nhà tắm… nghĩ gì?
khi bạn tôi mắt tròn, mắt dẹt, lồm cồm
ngồi dậy mở cửa cho tôi.
lúc đồng hồ treo tường chỉ 1 giờ 15 sáng.
tôi cúi hôn mái tóc. một bên tai nàng.
bạn tôi bất động.
lúc đồng hồ trên tường chỉ 1 giờ 25 phút.
kỷ niệm bất ngờ, tuột tay nằm nghiêng
(như thế nằm quen thuộc của bạn tôi)
rớt / lăn theo chiều ngang sôi, réo tiếng cười
của Thắng, Dung và Tuấn.
cây xăng ngã tư đường Lý Tự Trọng
ngưng thở.
kể các bạn tôi nghe chuyện một người đàn
ông luống tuổi trong bộ dạng nghiêm
và, buồn,
gõ cửa phòng mình lúc 1 giờ 15 sáng.
5.
bây giờ là tháng ba.
có dễ những cây me trên đường Gia Long
vẫn bất ngờ, tuột tay, thả rơi kỷ niệm
của chúng,
(theo chiều thẳng đứng.)
những người bạn tôi,
đã trở lại công việc, góc riêng của mình.
họ tiếp tục na trái núi đời thường,
trên đôi chân khẳng khiu nứt, gẫy bất trắc.
bây giờ Tường đã đem căn bệnh tiểu đường
lên tới đỉnh điểm 400
về căn nhà hoang giồng ông tố.
Lập cũng ôm đất nước mình về quận Năm.
chờ chết.
(cách của họ).
.
chờ chết, cách của họ,
tôi không biết Dung có trở lại hè đường.
sớm mai. café. hông dinh độc lập, cũ?
nơi những chiếc lá vẫn rơi. mọi người
vẫn sống!
tôi chỉ biết Thắng sẽ lại tiếp tục gói / mở
buồn riêng
những khuya khoắt không chờ. không đợi.
(một điều gì không nhớ. không quên.)
tôi chỉ biết Tuấn đã trở lại phần mềm
trong hộp cứng / building.
nơi Tuấn sẽ đi hết đời mình
cùng ít, nhiều cố gắng,
thầm lặng
hiến tặng người đôi điều tử tế.
6.
kỷ niệm bất ngờ, tuột tay, rớt theo chiều
thẳng đứng,
tôi thấy tôi quay,
những vòng ngược chiều quay trái đất.
tháng Ba ngoài niên lịch.
tựa một người chờ chết (cách của y.)
.
Tháng Ba tôi,
không hình. không bóng.
(Calif. Mar. 2012.)
__________
(*) Ca khúc “Về đi em tôi,” nhạc, lời Hà Quang Minh.
Gửi ý kiến của bạn