như bế tắc đính kèm hy vọng ô nhiễm,
những niềm đau bất ngờ trổ gai yêu thương;
nhắc nhở tôi đánh tráo cô đơn bằng hớn hở
khật khùng.
tựa buổi sáng được canh giữ bởi chó hoang,
bên những thùng rác quá ngày không
người đổ.
(mà nỗi nhớ vẫn thầm thào qua nhiều tàng
lá héo).
tôi đợi em chiếc que diêm cuối cùng,
giữa không gian sặc sụa hơi xăng:
chờ cháy!
bây giờ,
người ta sống như những “zombie” chờ
cái chết khác!
dường không ai có thì giờ
nói về cuộc chia tay của những người mà,
tuyệt vọng chói chan
hơn mọi cam kết, phát biểu xưng xỉa sự thật
(của các chính khách).
không cần phải tinh ý, tôi cũng biết,
họ sẵn sàng biến thành cây đuốc:
- soi mặt định mệnh!
như con gió nổi khùng cách mấy,
cũng không thể xua đuổi những chiếc lá đi
xa hơn
nỗi buồn và, khoảng không gian bé nhỏ
của riêng nó.
phải chăng
tình yêu đôi khi không phải là cho đi,
cũng chẳng là nhận được?
như bi kịch một màn.
không người diễn!
em nghĩ sao
nếu chúng ta thử diễn một lần?
nhưng lúc màn hạ,
sau cánh gà,
khi tất cả mọi ngọn đèn đã tắt,
liệu em cầm được nước mắt?
(những sợi dây từng treo cổ tôi /
lênh đênh,
đỉnh. ngọn).
Gửi ý kiến của bạn