người trốn vô kinh vẫn thấy đời.
khắp cùng sơn tự ảnh hình tôi.
đừng quên sẽ chẳng bao giờ nhớ.
ai khảo tra mà, người cung khai?
cám ơn người tụng kinh siêu thoát,
phổ độ hồn tôi vó ngựa mù.
nghe như địa-tạng mà không phải.
bi lụy chân kinh bát-nhã về.
chúng sanh lầm lạc, em bồ tát,
tất hiểu lòng tôi đầy hoa-nghiêm.
nửa đêm nhớ mẹ tôi thường khóc!
xin tụng giùm nhau kinh vãng-sinh.
thương người chưa thoát vòng oan nghiệt.
nửa kiếp luân hồi đã mấy phen.
cứ đâu phải chết đầu thai lại,
mới thấu tình nhau dẫu thật buồn!
tưởng đêm thủy-sám kinh vô lượng,
vô thỉ vô chung vẫn biệt lìa.
sớm mai nhập định. chiều thương nhớ
đêm tối ngồi khô thế kiết già.
bình bát tôi đi khắp địa cầu.
tìm em khất thực nghĩa, ân sâu.
chính tôi là kẻ cần siêu độ,
kiếp khác tìm nhau, sạch mối sầu.
diện bích ngàn đêm vẫn bất an!
nhờ em thưa lại với Quán Âm:
cõi tâm tôi trụ nơi nào nhỉ?
phải chính tình em? chính mắt em?
nếu hiểu rồi ra là cát bụi,
kinh nào uyên áo hơn vô ngôn?
sơn tự là tôi, em hãy trú.
có cũng xong. mà không cũng xong.
tôi đã quy y từ kiếp trước.
thí phát từ khi mới gặp nhau.
trăm năm trai giới tâm còn rộn,
lệ ấu thơ và, tâm ấu thơ.
hãy khép trang kinh trả lại đời
cứ gì sơn tự mới an vui.
ủ hương cuối kiếp cho nhân loại.
vô ngã đời sau. tôi hết tôi.




