Orchid Lâm Quỳnh
Ngót nghét vậy mà đã 5 năm trôi qua. Con tưởng chừng món quà con gởi Bố cách đây 5 năm, đánh dấu cho tuổi 60 của Bố là to lớn, vĩ đại, là ngàn năm có một... Lúc ấy, con cùng Mẹ thực hiện Tuyển Tập đầu tiên dành cho Bố. Cũng chính lúc ấy, khi chưa kịp bước qua tuổi 20, ngông nghênh, háo hức, một chút hoang tưởng... con cho rằng, mình đang đội đá vá trời, đang lấp biển dời sông.
Nhưng con đã lầm, con đã sai. Cũng như con đã sai, khi, trong suốt những năm trời trôi qua, con đã âm thầm giận Bố !?
Con đã rất giận Bố! Nói đúng hơn là con giận cái bóng của Bố, cái bóng của ông Du Tử Lê, đã lấp kín, đã phủ trùm...
Cái bóng của ông Du Tử Lê, đã che khuất, đã lấp đầy mọi nẻo đường, không một kẻ hở, cho tên con lóe sáng.
Và, cho tới ngày hôm nay, không ai biết điều này, kể cả Mẹ. Là con giận Bố lắm! (Con là một đứa rất ích kỉ nhỏ nhen!)
Không giận sao được, khi mà tất cả những bài văn con viết, cứ đâu đó, lừng lững, uy nghi, vững chải...cái bóng của ông Du Tử Lê. Một cái bóng, đè bẹp, phủ trùm, uy nghi, vững vàng đến phát ghét!
Không giận sao được, khi con đã rất nhọc công, tự tìm hiểu, nghiên cứu, đọc rất nhiều sách báo, để thực hiện cho riêng mình, những chương trình giới thiệu âm nhạc, những bút ký văn chương...để rồi khi phổ biến, đằng sau những lời chê, khen, con luôn phải đón nhận 1 câu:"Thế Bố viết cho con đọc đấy à?", "Có phải ông Du Tử Lê viết dùm cho Orchid Lâm Quỳnh !"
Con đã tìm cho mình nhiều cách, để phủ dụ, để an ủi, để dỗ cơn giận của mình... Con đổ cho tại, số tuổi ít ỏi, con đổ cho mình đã ở trong cái thời mà, nền văn hóa đã quan niệm chỗ đứng dành cho người phụ nữ luôn nằm sau chiếc bóng của đàn ông. Nhưng vượt trội hơn hẳn những yếu tố trên, con đã tin rằng, chính Bố, chính tàng cây quá rộng của một Du Tử Lê, đã bao trùm hình ảnh nhỏ bé của con. Con thầm oán giận cái tên, Du Tử Lê, cái sự nghiệp văn chương quá đồ sộ của Bố.
Cho đến một buổi sáng tháng 2, con đã bị đánh thức bởi một cú phone của Mẹ: "con và Hân lên nhà thương gấp, Bố bị cancer, rất nặng!"
Con bàng hoàng, đến nỗi, con đã không kịp nhận ra, sự hốt hoảng của Mẹ, một người đàn bà đã trải qua quá nhiều thăng trầm, tưởng chừng, đã miễn nhiễm với nỗi đau.
Sau gần hai năm ra vào nhà thương như cơm bữa, Bố đã gần như buông hết mọi công việc. Bố giao cho con tất cả mọi lo toan của gia đình. Con đã thay Bố quyết định từ việc lớn đến việc bé. Và, tưởng như mọi việc trong nhà không còn cần Bố nữa.
Nhưng, một lần nữa, con đã lầm. Những tưởng chỉ riêng mình Bố phải hứng chịu những đau đớn của căn bệnh ngặt nghèo, mà cả nhà, hẳn cả căn nhà nhỏ của chúng ta nữa, cũng phải hứng chịu. Lũ cá chẳng ngoi lên mặt hồ, vì không có mỗi sáng Bố chăm lo. Lũ chim đứng lặng trong chuồng, ngơ ngáo, thất lạc... Đến con Chí Phèo cũng chẳng thèm chọc phá, tí tởn với con chim sẻ màu trắng của Bố, để sáng nào cũng chạy quanh quất, bởi bị Bố rầy. Trong suốt thời gian Bố ở nhà thuơng, anh H đã không biết đỗ tội cho ai, khi bị con rầy rà, trong nhà quá nhiều tàn thuốc lá. Cây cối trong vườn, khô héo, ủ rủ, chết lặng...nhớ hơi hướm của Mẹ.
Và, đáng sợ hơn hết, con đã nhận ra sự hốt hoảng của Mẹ. Sự hốt hoảng, thấy rất rõ, ở một người đàn bà, tưởng chừng như miễn nhiễm trước mọi tai ương. Mẹ đã bỏ hết những công việc, để ở trong nhà thương, bên cạnh Bố, suốt hơn một tháng trời. Cũng may chị Quỳnh (y tá) đã tìm được cho Mẹ cái giường xếp, để tối, Mẹ không phải gật gà gật gưỡng trên 2 chiếc ghế đâu lại. Con hiểu ra, Mẹ đang lo sợ, sợ một cô đơn, một vắng mặt, một bóng mát trong buổi xế chiều.
Con nói với Mẹ, mãi đến khi Bố bịnh, mãi đến khi cái tàng cây lẫm lẫm, uy nghi kia quay lưng, lấy đi bóng mát, con mới nhận ra, cả nhà, và hơn ai hết, chính con, đã cần Bố biết bao. Chính con, cái mầm non tơ nõn, chớm nhú vào đời kia, cần biết bao nhiêu, tàng cây cổ thụ, gốc đa vững chải, che chắn nắng, mưa.
Sinh nhật 65 của Bố, 2007, cũng là đánh dấu 50 năm tàng cây Du Tử Lê trong văn học, con dành tất cả số tiền lương của con, trong những ngày đầu tập tễnh làm cô giáo ở Cerritos college để hoàn thành Tuyển tập thơ Du Tử Lê 2 cho Bố, như một đánh dấu sự làm lành của con, một đứa ganh tỵ, ghen ghét, đố kỵ , và một chút...oán trách tàng cây cổ thụ văn học Du Tử Lê .
Và giờ đây, con không là con bé nhỏ nhen của 5 năm về trước, con nhận thức được rằng, món quà con dành cho Bố, quá nhỏ so với vốn kiến thức Bố đã nuôi dưỡng cho con suốt bao nhiêu năm. Con sẽ không bao giờ giận Bố nữa. Con sẽ không trách móc ghen tị với sự bền vững của một, Du Tử Lê.
Và giờ đây, Bố biết không, mỗi khi hoàng thành xong 1 bài viết, gởi cho báo, đọc trên đài... chính con, rất TỰ TIN, để nói với Mẹ rằng: "Mẹ ơi, Mẹ chuẩn bị tinh thần để nghe 1 bài mới, của ông Du Tử Lê, dở!". Một wrong Du Tử Lê, một Du Tử Lê bị lỗi, mộ du Tử Lê bị sai...
Con, bé Quỳnh "đen",
(9-07)